Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ba Nghìn Kiếm Giới

Chương 37: Cướp Người (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Dạ bị kẹp ở bên hông toàn thân không thể động đậy, hắn nhiều lần cố gắng phát lực tránh thoát, cho dù là da đồng cũng không thể công mà phải lùi.

Toàn thân Tô Dạ bị băng vải quấn cực kỳ chặt, băng vải này cũng không phải là băng vải bình thường, mà là băng vải đã được vẽ ký hiệu, giống như là chi chít tự phù phong ấn Tô Dạ.

"Ngươi là ai? " Tô Dạ không biết nên nói cái gì, nhưng mà hắn vẫn phải nói cái gì đó.

"Hạ Nam Bắc."

Tô Dạ tiếp tục hỏi: "Ngươi bắt ta làm cái gì?"

"Mặc dù đã đợi mười năm, nhưng coi như là may mắn, dù sao so với tuổi già cô đơn cả đời vẫn còn nhanh chán, ha ha ha ha ha!"

Hạ Nam Bắc không đáp lời, nhưng Tô Dạ cũng không có cách nào, hắn có thể cảm nhận được trạng thái tinh thần của Hạ Nam Bắc có phần bất ổn.

Một tiếng nổ ầm vang, Hạ Nam Bắc bỗng nhiên dừng lại, nhìn mặt đất vỡ vụn phía trước, còn có Phùng Lãng mặt xám mày tro.

"Không biết tiền bối muốn bắt sư đệ của ta đi tới nơi nào?"

Hạ Nam Bắc rất là thưởng thức đánh giá Phùng Lãng, sau đó chậm rãi nói: "Ngươi cũng rất giỏi, đáng tiếc không phải là hạt giống."

Trên người Phùng Lãng không chỉ tản ra màu đồng xanh sáng bóng, mà còn từ từ thả ra linh uy màu hỏa hồng quấn quanh toàn thân, ma sát với không khí sinh ra hỏa tinh bốc cháy bùm bùm, giống như một thanh binh khí thiết huyết tắm rửa trui luyện ở trong ngọn lửa!

Sau đó Khúc Thành Thành cũng chạy tới, thấy Phùng Lãng một thân hỏa đỏ, hắn biết Phùng Lãng đã thật sự nổi giận, sợ rằng chuyện hôm nay không dễ xử lý rồi.



Khúc Thành Thành vẫn không muốn xung đột xảy ra, thế nên đưa ra lời chất vấn: "Hạ Nam Bắc, ngươi là đệ tử Trường Bạch môn, vì sao lại muốn bắt đi vị tiểu tu sĩ này?"

Hạ Nam Bắc mới hơn ba mươi tuổi, nhưng mà nếp nhăn trên mặt còn nhiều hơn mấy vị trưởng lão trên năm mươi tuổi, ánh mắt vốn là vô vọng sắp đυ.c màu cũng từ từ trở nên sáng lên, giống như là một thanh bảo đao bám bụi đã lâu, lại được lau chùi mài giũa sắc bén lần nữa.

"Tiểu cô nương không tồi, đáng tiếc ngươi cũng không phải là hạt giống."

Khúc Thành Thành bị gọi như thế thì sắc mặt rất xấu, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Phùng Lãng, phát hiện căn bản là Phùng Lãng không chú ý đến mình, lúc này mới yên lòng lại.

Khúc Thành Thành đỏ mặt thẹn quá thành giận hô: "Hạ Nam Bắc, ngươi nhanh thả hắn ra đi."

"Đã nhiều năm như vậy, vì sao. . . Hả?"

Phùng Lãng trực tiếp ra quyền, hắn không muốn tiếp tục nói nhảm với cái nam tử thần kinh kia nữa, thấy Phùng Lãng ra tay, Khúc Thành Thành biết mình cũng phải ra tay.

"Ngươi không cần ra tay, sẽ dễ khiến Tô Dạ bị thương."

Phùng Lãng biết Khúc Thành Thành muốn giúp đỡ, nhưng mà có đôi khi công kích của phù tu không phân địch ta, thế nên lúc này một mình mình ra tay vẫn ổn hơn.

"Hạ Nam Bắc, có phải ngươi ẩn giấu tu vi rắp tâm hại người hay không?"

Khúc Thành Thành không thể động thủ chỉ có thể đầy lo lắng đứng ở một bên, không ngừng dùng ngôn ngữ để quấy nhiễu Hạ Nam Bắc.

"Hạ Nam Bắc, môn phái dạy ngươi nuôi ngươi hơn mười năm, hôm nay ngươi lại bôi đen môn phái, ngươi sờ lên ngực của mình đi, rốt cuộc ngươi có còn lương tâm nữa hay không?"



Hạ Nam Bắc say sưa kịch chiến với Phùng Lãng, chẳng qua nghe được lời Khúc Thành Thành nói cũng không thể hoàn toàn thờ ơ, chính mình ngủ đông chỉ vì chờ đợi hạt giống hư vô mờ mịt, không nói hai lời liền bắt người đi, quả thật là đã mang đến phiền toái cho môn phái, môn phái có ân, nhưng mà đối với mục tiêu vĩ đại cuối cùng mà nói, hết thảy đều không đáng kể.

Khúc Thành Thành càng ngày càng không hiểu nổi Hạ Nam Bắc, lần đầu tiên Phùng Lãng nhìn thấy Hạ Nam Bắc nên không biết là bình thường, nhưng mà Khúc Thành Thành biết ở môn phái Hạ Nam Bắc chính là một phù tu điển hình, chẳng bao giờ thể hiện ra thiên phú tại ở những hệ thống tu luyện khác, thế mà hôm nay lại có thể dùng thân thể đối kháng trực diện với Phùng Lãng – một thể tu cảnh giới Ngưng Dịch, lại còn là thể tu nằm trong Thập Kiệt của thế giới Tiểu Thiên.

Mặc dù thoạt nhìn Hạ Nam Bắc là cảnh giới Hóa Tinh, nhưng mà chiến lực cũng không đạt tới trình độ mà cảnh giới Hóa Tinh có, bằng không cho dù là Phùng Lãng – một trong những người nổi bật nhất của thế hệ trẻ, cũng tuyệt đối không thể đối kháng với Hạ Nam Bắc.

"Tiểu tử, đừng lại tiếp tục dây dưa, nếu không chớ có trách ta ra tay độc ác."

Hình như Hạ Nam Bắc hơi gấp, có thể là sợ các trưởng lão Trường Bạch môn đến đây, cũng có thể là vì một chút nguyên nhân khác, thế nên không nhịn được mà cảnh cáo Phùng Lãng.

Phùng Lãng không hề để ý, cho tới bây giờ quyền cước vẫn chưa từng dừng lại, ánh sáng linh uy giống như liệt hỏa bắn ra bốn phía, đại khái hắn đã biết được Hạ Nam Bắc đúng là cảnh giới Hóa Tinh, thậm chí đã là cảnh giới Hóa Tinh từ lâu rồi, nhưng không biết tại sao lại không phát huy ra chiến lực nên có, chẳng qua như vậy cũng tốt, ít nhất thì mình có thể kéo dài tới khi người của Trường Bạch môn tới trợ giúp.

Đột nhiên Phùng Lãng phát hiện mình bị rất nhiều tấm bùa chặn tầm nhìn, phong phù màu xanh, hỏa phù đỏ chót, thổ phù nâu nhạt.

Phùng Lãng ngẩn ra, sau đó quay đầu la lớn lên với Khúc Thành Thành: "Không phải là ta đã nói rằng ngươi không cần ra tay ư?"

Khúc Thành Thành cũng ngẩn ra, sau đó sau đó kịp phản ứng lớn tiếng nhắc nhở: "Không phải là ta, là Hạ Nam Bắc!"

Khi hắn ý thức được những tấm bùa dao động giống như bị đốt, hắn mới giật mình nhận ra chính mình bất cẩn, bởi vì lúc trước hắn vẫn luôn tiếp xúc tay chân với Hạ Nam Bắc, thế nên hắn đã quên Hạ Nam Bắc là đệ tử Bạch Sơn môn, mà Bạch Sơn môn lại là môn phái phù tu.

“Phong Hỏa Liên Địa.”

Phùng Lãng ngồi sụp xuống, muốn mượn lực đột phá vụ nổ, nhưng mà hắn vừa mới phát lực, mặt đất lại chợt sụp xuống, Phùng Lãng mất đi trọng tâm còn chưa kịp phản ứng, đã bị đất đá chôn vùi, hỏa phù nổ tung sinh ra ngọn lửa bị phong phù kéo đi, một con Hỏa Long bị gió đẩy tới đè Phùng Lãng ở dưới mặt đất.
« Chương TrướcChương Tiếp »