Chương 7

Giọng nói run run, nhưng tôi lại cảm thấy rất buồn cười.

Khi nó tùy ý nói lời tổn thương tôi, nó có nghĩ rằng tôi thương nó không? Hiện tại thì giả vờ giả vịt, muộn rồi.

Nhưng tôi vẫn muốn xem kịch, nên mở miệng thờ ơ nói:

“Có chuyện gì?”

Con trai thấy tôi trả lời, liền lập tức khóc lên, rất là đáng thương.

Dù sao cũng nuôi nó bảy năm, tôi thừa nhận tôi cũng không hoàn toàn ghét bỏ nó.

“Hôm nay, tiểu Tuyết nói các bài tập đều do mẹ dạy, mẹ thương tiểu Tuyết, mẹ không thương con nữa đúng không?”

Tôi gật đầu: “Tiểu Tuyết rất ngoan ngoãn, ai cũng thương.”

Con trai thấy tôi không do dự mà gật đầu, lập tức trở mặt, la lối như thường ngày:

“Không được! cho dù bà với ba tôi có ly hôn, bà cũng chỉ có thể thương một mình tôi! Ai cho phép bà thương người khác!”

Nó kích động, khuôn mặt hung dữ.

Tôi nhanh chóng thu hồi chút tình thân quý báu mới nhen nhóm lúc nãy.

Quả nhiên, người ích kỷ chưa bao giờ tự tìm hiểu mình sai ở đâu, chỉ biết trách người khác.

Tôi hừ lạnh một tiếng: “Mày còn như vậy tao càng không thích mày, cứ ngồi đó mà khóc đi!”

Con trai khóc càng lớn hơn, cầm gối trên sofa mà ném về phía tôi.

Tôi lập tức ném trả lại, khiến nó ngã lăn ra. Nó thật sự nghĩ tôi không dám đánh nó?

Con trai không phục, nó nhào tới đánh tôi.

Khi Trương Bách Xuyên cùng mẹ chồng về liền thấy tôi đang ấn con trai lên sofa mà đánh.

Mẹ chồng sợ hãi kêu một tiếng nhưng không dám lại gần ngăn cản.

Trương Bách Xuyên vô thức muốn đánh tôi, bị tôi liếc một cái, lập tức rụt rè không biết nên tiến hay lùi.

Tôi nhìn bọc lớn bọc nhỏ bọn họ xách về, thì ra là đi mua quần áo.

Cũng đúng, ba người đều không biết giặt quần áo, nếu quần áo dơ thì đi mua cái mới.

Máy giặt vẫn hư.

Tôi vô tình nhìn thấy nội y của phụ nữ trẻ tuổi trong túi giấy.

Con trai thấy ba như thấy cứu tinh, lập tức nhào tới.

“Mẹ dạy tiểu Tuyết học, bỏ mặc con.”

Sắc mặt Trương Bách Xuyên cũng rất kém, chắc giáo viên cũng đã tìm anh ta phàn nàn.

“Tần Miểu, con mình không dạy lại chạy đến nhà người ta dạy, cô có phải là mẹ nó không?”

Tôi nhướng mày, cảm thấy lời của anh ta thật là khôi hài.

“Chính nó không muốn tôi dạy. Anh đã quên rồi. sao?”

.Con trai bật khóc vì nhớ ra.

Trương Bách Xuyên cũng chỉ dám giận không dám nói.

Tôi lại nhìn cái túi nội y kia lần nữa, Trương Bách Xuyên chột dạ mà giấu cái túi ra sau lưng.

Tuy rằng không biết ả tình nhân kia là ai, nhưng dám ngang nhiên đem cái túi nội y này về, xem ra ngày anh ta ngả bài cũng không còn xa.

“Vậy thì cô cũng không thể…..”

“Tại sao không thể?” tôi hỏi lại: “Bảy năm qua anh cũng sống như vậy mà, sao tôi không thể.?”

.Trương Bách Xuyên lại á khẩu.

Tôi bật cười.

Quả nhiên, đàn ông chính là như vậy.

Mỗi tháng chỉ cần đem tiền về, mọi chuyện đều không thèm quan tâm.

Tâm trạng tôi cực kỳ tốt, mặc kệ ánh mắt oán trách của mẹ chồng, mà đi về phòng.

Nếu công việc của Trương Bách Xuyên bận rộn, việc chăm sóc Trương Dịch Minh sẽ đổ lên đầu bà ta, ngày lành tháng tốt của bà ta còn chưa tới đâu.