Chương 39

Hơn nữa, bé gái trông rất đáng yêu và dễ thương, có vẻ không phải là loại trẻ hay gây rối.

Học phí cho lớp một có phần rẻ hơn, chỉ tám hào một học kỳ, Phùng Hà thanh toán một cách vui vẻ.

Sau khi đăng ký xong, gia đình ba người định bước đi thì không ngờ gặp phải Lục Châu do Lục Dung dẫn đến nộp đơn.

"Chú Lục, Lục Châu ạ!"

Triệu Tuệ Tuệ sáng mắt lên, thấy họ liền reo lên vui vẻ.

"Lục Châu đến rồi à?"

Phùng Hà cười và chào hỏi.

Khi nghe thông báo, Phùng Hà đã nhờ Triệu Hạo Dương đi hỏi Lục Dung xem có đưa Lục Châu đến trường không.

Sáng nay trước khi đi đăng ký, họ còn ghé qua nhà họ Lục nhưng không gặp ai, cuối cùng đành đi trước.

"Đến đây chỉ vì thằng bé này mà thôi."

Lục Dung nói một cách bất đắc dĩ, rồi thấy Triệu Cảnh Trình và Triệu Tuệ Tuệ, cười hỏi:

"Các cháu đăng ký xong rồi phải không?"

"Vâng." Phùng Hà đáp, quay sang hỏi Lục Châu:

"Châu Châu học lớp nào?"

"Học lớp một à?"

Lục Dung suy nghĩ một chút rồi trả lời, anh chưa chắc con mình đã đi học.

Triệu Tuệ Tuệ nghe thế thì nhảy cẫng lên, hớn hở nói:

"Ồ, vậy là Lục Châu cùng lớp với mình rồi!"

Triệu Cảnh Trình nghe vậy tỏ ra không mấy hứng thú, vì cậu không được học cùng lớp với em gái.

Hơn nữa, Triệu Cảnh Trình không thích Lục Châu chút nào.

Cậu bé khá nhớ thù, vì lần trước em gái bị phạt chính là do Lục Châu!

Điều này không thể chấp nhận, không thể để hai bé học cùng lớp, nếu em gái bị bắt nạt thì sao?

Nhưng rõ ràng em gái phải học lớp một, vậy thì chỉ còn...

"Lục Châu, cậu lớn hơn Tuệ Tuệ, sao lại học cùng lớp với em?"

Triệu Cảnh Trình cố tình khıêυ khí©h nói với Lục Châu.

Bản tính trẻ con, ai cũng có chút hiếu thắng, Lục Châu cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa, cậu bé không ưa Triệu Cảnh Trình, nghe cậu nói vậy liền khó chịu, quay sang nói với Lục Dung:

"Con không học lớp một, con muốn học lớp hai."

Triệu Tuệ Tuệ chớp mắt, nhìn anh trai mình, rồi lại nhìn Lục Châu, không hiểu tại sao anh ấy lại bỗng nhiên muốn học lớp hai.

"Học lớp hai à? Con có theo kịp không?"

Lục Dung nhìn Lục Châu với vẻ nghi ngờ.

Lục Châu cảm thấy bị khıêυ khí©h, nhăn nhó nói:

"Con biết mà, con đã đi học rồi!"

"Thật ư? Sao bố không nghe bà nội con nói gì?"

Lục Dung vẫn hoài nghi.

"Bố nghĩ mình hiểu con lắm à?"

Câu trả lời của Lục Châu có phần gay gắt.

Khi hai cha con đang sắp cãi nhau thì một giáo viên đi ngang qua, hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

Nghe Lục Châu muốn học lớp hai, cô giáo cười nói:

"Việc này dễ thôi, tôi sẽ đưa ra vài câu hỏi, nếu trả lời được thì đăng ký lớp hai."

"Cố lên nào, trả lời không được thì tự con xấu hổ thôi."

Lục Dung với gương mặt đăm chiêu nhìn Lục Châu và nói.

Lục Châu quay đi, "Hừ" một tiếng, không màng tới Lục Dung.

Điều bất ngờ cho Lục Dung là Lục Châu trả lời đúng, nhận diện chữ trên bảng và dù chữ viết còn non tay, nhưng đã là rất ấn tượng.

Cô giáo, với nụ cười mãn nguyện, khen ngợi:

"Tuyệt lắm, giờ có thể lên lớp hai."

Lục Dung bày tỏ sự ngạc nhiên:

"Tốt lắm, thằng bé thối!"

Lục Châu vẫn tỏ thái độ lạnh lùng, không quan tâm đến ông.

Tuy nhiên, Lục Châu liếc Triệu Cảnh Trình, đáp trả lại câu nói của cậu:

"Anh lớn hơn tôi, sao lại học cùng lớp?"

Triệu Cảnh Trình:

"..." Cậu bé hơi tức giận nhưng lại mừng vì Lục Châu không học cùng lớp với em gái.

Triệu Tuệ Tuệ đứng bên cạnh, hoang mang.