Chương 6: Xe Sang

Tống Mịch nhìn chằm chằm bàn tay đang ôm cánh tay Thịnh Khai Hứa của cô gái. Anh ta không rút tay lại, giống như đang ngầm thừa nhận chuyện này là sự thật.

Anh ta nɠɵạı ŧìиɧ rồi.

Vào đúng ngày hai người kỉ niệm một năm yêu nhau.

"Anh Thịnh." Tống Mịch đưa cái túi trong tay đến vị trí cằm anh ta, mỉm cười: "Hàng của anh giao đến rồi."

Thịnh Khai Hứa ngập ngừng giơ tay lên muốn nhận lấy. Đúng lúc tay anh ta sắp chạm vào túi, Tống Mịch đột nhiên thu tay lại, đập túi đựng bαo ©αo sυ vào mặt Thịnh Khai Hứa.

"Đồ khốn nạn đáng chết!"

Cái túi rơi xuống đất, Thịnh Khai Hứa bị đồ đập vào mặt, đứng ngây ra. Cô gái ở bên cạnh lại hét lên một tiếng:

"Cô làm gì thế? Cô bị điên à?"

Tống Mịch mặc kệ, cầm cái tai thỏ bị gãy trong tay ném vào Thịnh Khai Hứa.

Lần này không trúng, anh ta nghiêng người tránh được.

Không muốn nhìn đôi nam nữ này thêm một giây nào, Tống Mịch tháo mũ bảo hiểm trên đầu xuống, ném thẳng xuống chân Thịnh Khai Hứa.

Sau tiếng "rầm", cô quay người bỏ đi.



Sau khi ra khỏi tòa nhà, Tống Mịch đội gió lạnh, đi bộ trên con đường tối om của khu nhà ở. Cả người cô run rẩy, không biết là do rét hay do giận dữ.

Nghĩ đến cảnh Thịnh Khai Hứa đứng cạnh kẻ thứ ba kia, cô giận đến ngứa răng.

Tiểu thuyết cũng không dám viết như thế.

Là một biên tập viên hành nghề nhiều năm, cô đã tɧẩʍ ɖυyệt vô số tiểu thuyết, có loại tình tiết nào mà chưa từng đọc qua, nhưng không có một cuốn tiểu thuyết nào lại có tình tiết ảo ma như ngày hôm nay.

Bạn trai nɠɵạı ŧìиɧ vào đúng ngày kỉ niệm yêu nhau...

Mà cô... lại chạy đến đưa bαo ©αo sυ cho anh ta và kẻ thứ ba?

Chỉ nghe miêu tả thôi huyết áp cũng tăng lên rồi, không ngờ lại thực sự xảy ra ở chỗ cô. Nói thật, trong chớp mắt ấy cô cảm thấy chết ngay tại trận rồi đưa ma luôn dường như cũng là một sự lựa chọn hay.

Đi một mạch ra khỏi khu nhà ở, tầm nhìn của Tống Mịch mới dần trở nên rộng rãi thoáng mát. Cô chẳng còn tâm trạng đi chạy đơn hàng nữa, trong lòng bức bối không chịu nổi, cơn ho khan cũng dữ dội hơn, cô chỉ muốn về nhà uống hớp nước nóng.

Tống Mịch đi về phía xe điện dựng bên đường, lúc còn cách mười mấy bước, bước chân cô không khỏi chậm lại. Cô nhìn thấy phía trước xe điện của mình có một chiếc xe Bentley đang đỗ.

Brooklyn màu đen, còn… còn là số liên tiếp!

Phải bao nhiêu tiền chứ?

Cái xe điện rách nát đỗ sau một chiếc xe sang như vậy, tạo thành cảnh tượng đối lập rõ rệt, khiến sự nghèo của cô bị phơi bày ra hết.