Chương 9: Ngồi Phía Trước Khóc

Tống Mịch ra sức nghiền ngẫm ý tứ của anh, rốt cuộc thể hiện là thể hiện gì, nghĩ mãi cô cũng chỉ đi đến một kết luận.

Chính là cách biểu hiện khi khóc của mình.

Khóc thì có gì khó?

Tống Mịch vỗ ngực, ra vẻ thề thốt cười nói: "Yên tâm đi, chỉ cần anh thật sự trả tiền, tôi sẽ khóc đến khi anh vừa lòng mới thôi."

Ngón tay Đàm Tây Trạch khẽ búng tàn thuốc: "Khóc thôi chưa đủ, phải có hiệu quả nữa."

Hả.

Anh chỉ vào người phụ nữ ngồi trên ghế phụ.

Nghe đến đây, Tống Mịch cảm thấy cần phải hỏi rõ ràng: "Thưa anh, anh và cô gái kia có quan hệ gì?"

Nếu là bạn bè bình thường thì không thành vấn đề, nhưng không thể kiếm tiền từ việc làm vô đạo đức như chia rẽ uyên ương được.

Người đàn ông trả lời ngắn gọn:

"Vợ chưa cưới cũ."



Thì ra là thế.

Theo kinh nghiệm đọc vô số tiểu thuyết ngôn tình của Tống Mịch thì chắc hẳn là người đàn ông trước mặt đề nghị chấm dứt hôn ước, nhưng người phụ nữ trên xe thì tình cảm sâu nặng không muốn buông bỏ.

Cũng đúng, ai mà muốn từ bỏ một người đàn ông lái chiếc xe Bentley phiên bản giới hạn kia chứ?

Hơn nữa diện mạo còn vô cùng đẹp trai.

Sau khi biết được thân phận của cô gái kia, Tống Mịch không còn gánh nặng tâm lý nào nữa, xác nhận lại với người đàn ông: "Chỉ cần tôi làm cô ta ngừng khóc anh sẽ trả tôi tiền đúng không? Anh chắc chứ?"

Trước hết phải thống nhất giao dịch đã, tránh cãi cọ sau này.

Ánh trăng nhỏ nhặt điểm xuyết trên khóe mắt người đàn ông mang theo chút trêu đùa, anh khẽ cười một tiếng: "Cô nhìn tôi giống đang nói dối sao?"

"Không giống." Tống Mịch mỉm cười, sau đó giơ tay ra hiệu: "Vậy tôi đi đây."

"Ừm."

Tống Mịch đi về phía chiếc Bentley, bước được hai bước liền dừng lại quay đầu nhìn người đàn ông dưới tàng cây: "Thật ngại quá, cho tôi hỏi thêm một câu nữa, tôi ngồi phía trước khóc hay phía sau?"



Lời này vừa thốt ra Tống Mịch liền hối hận.

Cô phát hiện ra...

Chiếc Bentley Brooklyn đó là loại thiết kế hai cửa, hai chỗ ngồi và không có hàng ghế sau.

Người đàn ông nhả khói, vẻ mặt lười biếng ngước lên nhìn Tống Mịch.

Ánh mắt anh không rõ ràng.

Thật sự có chút xấu hổ.

Tống Mịch cảm thấy cách anh nhìn bản thân mình như đang nhìn một kẻ ngốc vậy, cho dù anh không thể hiện ra mặt.

"Ha ha." Cô chỉ có thể ngượng ngùng cười: "Tôi ngồi phía trước khóc."

Đàm Tây Trạch im lặng.

Thấy người đàn ông không phản ứng lại nữa, Tống Mịch lập tức xoay người bước nhanh về phía chiếc Bentley sặc mùi tiền kìa.

Đi đến trước cửa ghế lái.