Chương 12

Nghe vậy, minh tinh nhỏ đắc thắng nhìn Thẩm Hành cười khẩy. Biểu tình bình đạm xoay người.

Thẩm Hành nhắm mắt làm ngơ trước sự khıêυ khí©h của minh tinh nhỏ, vẻ mặt bình tĩnh quay người lại.

Vẻ mặt bình tĩnh này khiến minh tinh nhỏ hoàn toàn tức giận. Anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Hành, trong mắt có chút hận ý không thể che giấu được.

Nhìn thấy phương hướng Thẩm Hành rời đi, minh tinh nhỏ đảo mắt, trong đầu nảy ra một ý tưởng.

Anh ta cười ác độc, nháy mắt với trợ lý rồi lặng lẽ đi theo.

Cố Chính Khanh trong lòng có dự cảm không lành, thân thể hắn trước khi tỉnh táo làm ra quyết định, hắn cũng đã đi theo.

Cố Chính Khanh mới đi được mấy bước, đạo diễn đã phát hiện ra hắn trong đám đông.

Đạo diễn nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cho rằng Cố Chính Khanh tức giận đến muốn rời đi, hắn sợ đến tái mặt, vội vàng đứng trước mặt hắn: "Cố tổng, chuyện vừa rồi đơn thuần là ngoài ý muốn. Chỉ là một ngoại lệ, những diễn viên khác trong đoàn đều rất tốt. Chất lượng, kết quả tuyệt đối tuyệt vời, tôi có thể khẳng định điều đó bằng nhân cách của mình!"

Cố Chính Khanh nhìn sự xuất hiện đột ngột của đạo diễn liền nhận ra mình đã bị hiểu lầm:“Ý tôi không phải vậy đâu đạo diễn, đừng suy nghĩ nhiều.”

Nói xong, anh bước tới vòng qua đạo diễn đang đứng trước mặt mình, nhưng không nghĩ tới đạo diễn này cùng thuốc cao bôi trên da chó giống hệt nhau, lại lần nữa dám chặn trước mặt anh: "Tôi biết ngài còn tức giận, nhưng làm ơn..."

Cố Chính Khanh mệt tâm lại nôn nóng, nhưng đạo diễn không chịu nhượng bộ nên đành phải kiên nhẫn giải thích với đạo diễn.

Đạo diễn lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm và ngừng chặn trước mặt anh.

Nhưng phiền phức vừa rồi đã lãng phí rất nhiều thời gian, Cố Chính Khanh nhìn cánh cửa đã đóng lại, cau mày, chạy tới.

*****

Năm phút trước.

Thẩm Hành đang cố ý chờ ở hành lang, nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra.

“Dừng lại!” Giọng nói chói tai của Tiểu minh tinh vang vọng trong hành lang.

Ánh mắt Thẩm Hành tối sầm.

Đó không phải là âm thanh mà anh mong đợi.

Tiểu minh tinh và trợ lý hung hãn đi tới trước mặt Thẩm Hành, gay gắt nói: “Có một diễn viên phụ dám cướp vai của tôi mà không thèm nhìn xem hắn là mặt hàng gì!”

Thẩm Hành đưa lưng về phía anh ta, lười nhìn đến hắn.

Bị phớt lờ như vậy, Tiểu minh tinh hoàn toàn tức giận, đưa tay kéo cánh tay Thẩm Hành.

Thẩm Hành đi trước hắn một bước, tránh được bàn tay của Tiểu minh tinh.