Chương 16

không? Quần áo ướt dính vào người sẽ khó chịu." Thẩm Hành ngẩng đầu nhìn Cố Chính Khanh, giọng ngập ngừng nói: "Cố tổng, Tôi có thể thêm thông tin liên lạc của anh để sau này tôi có thể trả lại quần áo cho anh được không?"

Cố Chính Khanh không suy nghĩ nhiều mà trao đổi số điện thoại với Thẩm Hành.

Lúc Thẩm Hành cúi đầu lưu số, Cố Chính Khanh vẫn không ngừng nhìn hắn.

Thẩm Hành mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã được giặt đến mềm mại, hắn dùng chiếc điện thoại di động kiểu cũ nhất. Hắn cúi đầu, mái tóc đen mềm mại ngoan ngoãn buông xuống, che đi một nửa khuôn mặt sạch sẽ của hắn.

Bộ dáng này thập phần chọc người thương tiếc.

Đầu Cố Chính Khanh nhất thời nóng lên, buột miệng nói: "Nếu cậu không có quần áo để thay, để tôi dẫn cậu đi mua một bộ."

Thẩm Hành động tác dừng lại, dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm Cố Chính Khanh, đôi mắt anh tràn ngập cảm xúc.

Cố Chính Khanh bị nhìn chằm chằm ba giây, mới ý thức được mình nói không đúng mực, vừa định mở miệng cứu lại, lại nghe đến Thẩm Hành nói câu được.

Cố Chính Khanh sửng sốt một chút, sau đó đơn giản nói tiếp: "Gần đây có một trung tâm mua sắm, tôi sẽ chở cậu đến đó."

Hai người cùng nhau đi đến bãi đậu xe ngầm sau khi Thẩm Hành ngồi vào ghế phụ. Cố Chính Khanh tăng nhiệt độ lên.

Thẩm Hành cảm giác được một luồng gió ấm áp hướng về phía mình, khóe miệng cong lên không chút dấu vết.

Cố Chính Khanh đang chuyên tâm lái xe, không nhìn thấy cảnh tượng này.

Sau khi rẽ qua ba ngã tư, anh liền tìm thấy trung tâm mua sắm.

Sau khi dừng xe, Cố Chính Khanh nói: "Đợi tôi ở đây một lát, tôi sẽ quay lại ngay.”

Cố Chính Khanh nhìn chàng thiếu niên ngoan ngoãn ngồi trong xe, không khỏi cong môi.

Anh đến trung tâm mua sắm mua một chiếc áo sơ mi trắng cho Thẩm Hành rồi xách túi trở lại xe: “Cậu thử xem, có vừa không?”

Thẩm Hành sờ sờ vải, trầm mặc mấy giây mới nói: “Cái này. Chiếc áo sơ mi này quá đắt, có lẽ trong một thời gian tôi sẽ không thể trả lại tiền cho anh được."

Anh bình tĩnh chuyển chủ đề: "Cậu có mang theo quần áo để thay

Cố Chính Khanh sau đó nhận ra điều này không ổn liền nói: "Không sao đâu, cậu..."

Anh bận tâm đến lòng tự trọng của Thẩm Hành. Cẩn thận cân nhắc nói: “Không cần trả lại.”Nuốt bốn chữ vào, đổi lời: “Chờ có tiền trả lại cho tôi.”

Thẩm Hành gật đầu, vẻ mặt tự nhiên thay áo trước mặt anh.

Cố Chính Khanh khách khí quay mặt đi.