Chương 17

Không gian bên trong xe nhỏ hẹp, tiếng xào xạc của chất liệu quần áo được khuếch đại vô hạn, không khí tù đọng trở nên nhớp nháp, bầu không khí mơ hồ bao trùm xung quanh.

Cố Chính Khanh không có ý kiến

gì khác, nhưng chóp mũi lại đỏ lên.

Thẩm Hành chỉ không đến nửa phút mới nói: "Tôi đã thay xong rồi."

Cố Chính Khanh nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại.

Nhưng ai biết, Thẩm Hành nói“thay xong” chỉ là mặc áo vào mà không gài cúc áo lại. Anh vội vàng nhìn đi chỗ khác, nhìn vào mũi và tim, cố gắng gạt cảnh tượng vừa nhìn thấy ra khỏi đầu.

Thẩm Hành tựa hồ không có chú ý tới thái độ kỳ quái của Cố Chính Khanh, dùng ngữ khí tự nhiên nói: "Hôm nay cảm ơn Cố tổng. Sau này nếu có cơ hội, tôi muốn đãi Cố tổng một bữa ăn coi như tạ ơn." Cố Chính Khanh nói: “Không sao đâu, chỉ tốn chút công sức một chút thôi.”

Thẩm Hành tiếp tục hỏi: “Hôm nay Cố tổng sao lại tới trường quay?” Cố Chính Khanh đáp: “ Tôi đầu tư vào bộ phim này. Hôm nay tình cờ đi xem."

Thẩm Hành hỏi một câu, Cố Chính Khanh đáp lại một câu, hai người trò chuyện với nhau.

Cố Chính Khanh càng nói chuyện càng cảm thấy thái độ của Thẩm Hành thoải mái tự nhiên, nhưng anh lại căng thẳng như vậy, tựa hồ đối với Thẩm Hành thật sự không có thuần tâm ý.

Nghĩ đến đây, Cố Chính Khanh không còn tránh né nữa, đơn giản quay người lại.

Ánh mắt anh rơi vào tay Thẩm Hành.

Bàn tay của Thẩm Hành có khớp nối rõ ràng, làn da trắng lạnh như một tác phẩm nghệ thuật, ngón tay thon dài đang cài từng nút một.

Ngón tay của hắn tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, làn da được bao phủ từng centimet, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bụng rõ ràng.

Sự tương phản này làm tăng thêm vẻ gợi cảm cho khí chất trong sáng của Thẩm Hành, khiến người tôi không kiềm chế được mà muốn cởi cúc áo của anh.

Hầu kết của Cố Chính Khanh di chuyển lên xuống .

Anh không thể không thừa nhận, Thẩm Hành nhìn đẹp mắt đến mức trong lòng anh không khỏi rung động.

"...Cố tổng, Cố tổng?"

Nghe được thanh âm Thẩm Hành gọi mình, Cố Chính Khanh chợt tỉnh táo lại.

Hắn không tự nhiên sờ sờ mũi, "Sao vậy?"

Thẩm Hành hỏi: "Cố tổng vừa rồi đang nghĩ gì vậy? Tôi gọi cho ngài mấy lần, ngài đều không có đáp lại.”

Nhìn vào ánh mắt của Thẩm Hành, Cố Chính Khanh che giấu mà cười cười, thản nhiên chuyển chủ đề: “Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ kỹ năng diễn xuất của cậu tốt như vậy, sao còn là diễn viên quần chúng?”

Thẩm Hành dừng lại, vẻ mặt không thay đổi, nhưng lời nói lại có chút cay đắng: “ Có lẽ tôi chỉ có thể trở diễn viên quần chúng mà thôi."

Cố Chính Khanh nhìn thiếu niên 19 tuổi với ánh mắt rất thành thục, không khỏi cảm thấy có lỗi với hắn: "Cậu nguyện ý cứ như vậy sao?"