Chương 20

Thẩm Hành lập tức hỏi "Vậy gần đây khi nào ngài rảnh?"

Cố Chính Khanh hoàn toàn không để ý tới ý đồ của Thẩm Hành, hắn cẩn thận suy nghĩ rồi nói: " Gần đây công việc tương đối nhiều, làm xong thì trời cũng đã khuya, thời gian gặp mặt có thể sẽ rất khuya, nếu không chúng ta……..."

Anh đang định nói, lát nữa chúng tôi sẽ gặp lại nhau thì sao?

Anh liền nghe thấy Thẩm Hành nói: "Không sao đâu, tôi có thể đợi đến khi ngài về."

Cố Chính Khanh nghe vậy, cảm động trước sự chu đáo và hiểu biết của Thẩm Hành, nói: "Được, hôm nay tôi sẽ làm cho xong."

Sau khi cúp điện thoại, Cố Chính Khanh xoa xoa cổ, cảm thấy người mình có chút bối rối.

Hôm nay anh ấy không muốn gặp, vậy tại sao lại hẹn?

Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, rửa mặt rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Anh ta bật máy tính và gõ một dòng tiêu đề với vẻ mặt nghiêm túc: "Kim chủ và điểm mấu chốt - Thảo luận về phương pháp đào tạo và lập kế hoạch nghề nghiệp của Thẩm Hành.”

Cố Chính Khanh gõ trong mười phút, trước khi bị mắc kẹt một cách đau đớn.

Anh ấy chưa bao giờ là kim chủ, không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này và không biết bắt đầu từ đâu.

Cố Chính Khanh suy nghĩ hơn mười giây, gọi điện cho Trình Tử Mặc để xin lời khuyên.

Sau khi điện thoại được kết nối, Cố Chính Khanh liền đi thẳng vào chủ đề: "Tử Mặc, tôi vừa bao dưỡng một tiểu minh tinh, nhưng tôi không biết phải làm gì tiếp theo, cậu có kinh nghiệm hơn, xin hãy chỉ dạy cho tôi.”

Trình Tử Mặc ước chừng trầm mặc mười mấy giây, hắn thở dài: "Chính Khanh, cậu thật đúng là âm thầm làm được việc lớn. Chỉ mấy ngày sau, cậu đã bao dưỡng được một Tiểu minh tinh. Nói thật, tôi chỉ tưởng rằng cậu chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, không ngờ cậu lại nghiêm túc."

Cố Chính Khanh nghĩ đến những ngày qua mình đã trải qua cảm giác rất ảo tưởng.

Trình Tử Mặc liền nói: “Nói chi tiết cho tôi biết cậu và Tiểu minh tinh gặp nhau như thế nào.”

Cố Chính Khanh kể cho hắn nghe chuyện trước đó, cuối cùng xin lỗi nói: “Nhưng tôi trì hoãn liên lạc với hắn ba ngày, Thẩm Hành chủ động gọi điện thoại.”

“Cậu giỏi chơi trò lạc mềm buộc chặt nha.” Trình Tử Mặc giơ ngón tay cái lên, “Tiểu minh tinh không nhịn được nên chủ động gọi điện cho cậu.”

” Tôi không có muốn chơi trò lạc mềm buộc chặt, là do bận quá nên quên mất." Cố Chính Khanh có chút tức giận: "Thẩm Hành có tên, đừng lúc nào cũng gọi hắn là Tiểu minh tinh."