Chương 52: Máy bay gặp nạn

Một lúc sau, Tô Cẩm

lại ngủ, khi tỉnh lại đã là buổi tối. Bóng người Lãnh Mặc Phàm hiện lên

ngoài cửa sổ, nhìn khói tỏa ra trên đỉnh đầu có thể biết được anh đang

hút thuốc. Một người đàn ông gia thế hiển hách, trải qua bao sóng gió,

nay đứng ở góc tường sơn vàng hơi bóc tróc, bộ dáng sa sút, đáy mắt Tô

Cẩm chớp sáng, ánh mắt dịu dàng thêm mấy phần.

Dường như cảm giác được có ánh mắt đang nhìn phía sau, Lãnh Mặc Phàm quay đầu, khói thuốc

phả trên gương mặt anh, dưới ánh sáng hơi mờ ảo. Gương mặt kia một nửa

tuấn mỹ, một nửa không nhìn rõ, chỉ có cặp mắt sáng quắc bức người.

“Tỉnh rồi à?” Anh đẩy cửa bước vào, đi đến bên người Tô Cẩm, nâng cằm cô lên rồi hôn.

Tô Cẩm đứng nửa người, động tác hơi cứng ngắc: “Xin lỗi về những lời buổi trưa.”

“Tại tôi quá nóng vội chứng minh bản thân, em nói đúng, tôi là người làm ăn, bản chất thương nhân làm gì cũng nghĩ đến lợi ích đã ngấm vào xương

tủy.” Lãnh Mặc Phàm tự cười giễu, nhìn Tô Cẩm, tâm trạng đã tốt hơn

nhiều.

“Nhưng anh là một thương nhân thành đạt.” Tô Cẩm đáp.

Ánh mắt Lãnh Mặc Phàm trở lên sâu thẳm, híp mắt cười nói: “Nói như vậy, sớm muộn tôi cũng chiếm được lòng em?”

Thật ra Tô Cẩm không nghĩ tới phương diện này, chỉ muốn trêu ghẹo anh chút

thôi. Cô mím môi cười, không nói tiếng nào, một lúc lâu sau mới hỏi:

“Khi nào chúng ra rời khỏi chỗ này?”

“Máy bay riêng của tôi đang

đến, đại khái chiều mai sẽ đến nơi, em có đủ thời gian nghỉ ngơi.” Lãnh

Mặc Phàm nói xong, lấy lại bình tĩnh hỏi: “Đêm nay ngủ cùng tôi nhé?”

Tô Cẩm nhìn chiếc giường mình nằm, chỉ là giường đơn. Lãnh Mặc Phàm hiểu

cô đang nghĩ gì, liền bế cô lên: “Phòng tôi ở sát vách.”

Phòng

bên có một giường đôi, mềm mại sạch sẽ, tuy rằng không đủ hoa mỹ nhưng

lại khiến người ta có thể ngủ sâu. Lãnh Mặc Phàm đặt cô lên giường, đắp

chăn cho cô, sau đó mới đi tới giá áo cởi sơmi rồi nằm xuống bên cạnh.

Nằm một lúc, anh nghiêng người luồn cánh tay qua cổ Tô Cầm, nhẹ nhàng

kéo cô vào lòng, dịu dàng nói: “Ngủ đi!”

Tô Cẩm tạm thời không

buồn ngủ, bây giờ đầu óc cô rất tỉnh táo, nhưng Lãnh Mặc Phàm đã hô hấp

đều đều. Từ khi biết được tin tức của cô lúc tối qua đến giờ, anh chưa

hề nghỉ ngơi, một khi tâm trạng thả lòng, người rất dễ sinh ra cảm giác

mệt mỏi.

Tô Cẩm nhẹ nhàng nhắm mắt, chỉ chốc lát sau cũng đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, có bác sĩ tới kiểm tra cho Tô Cẩm, vết thương khôi phục

không tệ, đã khép miệng. Giữa trưa Jack thu xếp xong xuôi, vào phòng

nói: “Máy bay đến lúc 3h, chuẩn bị một chút rồi chúng ta xuất phát.”

Tô Cẩm mặc áo T-shirt rộng rãi, quần dài, màu da trắng hơn lúc trước nhưng càng thêm thùy mị thướt tha. Mặc dù Lãnh Mặc Phàm nhiều lần không nhịn

được hôn lên mặt cô nhưng vẫn cố gắng khắc chế du͙© vọиɠ bản thân.

Bốn chiếc xe việt dã hộ tống bọn họ tới sân bay, đây đều là vệ sĩ bản địa.

Lần này xuất hành, bọn họ đã thận trọng hơn, cả đường đi sóng yên gió

lặng, thành công lên máy bay.

Lúc chuẩn bị đóng cửa, Jack cũng

thấy kinh ngạc: “Sao lão ngoan cố này lại tùy tiện bỏ qua cho chúng ta

như vậy?” Nói xong lại tự cười.

Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm cũng cảm giác chuyện này có chút kỳ quái, nhưng lúc này không có đại biến. Cơ

trưởng tới hỏi thăm xong xuôi, đúng 3 rưỡi máy bay cất cánh.



Cẩm được nữ tiếp viện hàng không chăm sóc, Lãnh Mặc Phàm và Jack xử lý

công việc ở khoang trước, máy bay rất nhanh bay lên đám mây. Nhìn chân

trời rộng lớn bao la, tâm trạng Tô Cẩm cũng thoải mái hơn hẳn, nhưng sau đó lại lo lắng cho Lục Thiểu Đình, hy vọng anh không tiếp cận đám người Ấn Độ kia.

Sau khi bay được gần nửa giờ, máy bay đang bay ổn

định đột nhiên mất thăng bằng giống như bị mất khống chế, thiếu chút nữa Tô Cẩm bị lật dưới ghế salon. Lúc này, tiếng còi báo động trên máy bay

cũng tích tích vang lên, tiếp viên hàng không sợ tới mức ôm đầu thét

chói tai. Jack xông tới, mặt đầy khủng hoảng: “Khoang lái xảy ra

chuyện.”

“Xảy ra chuyện gì?” Tô Cẩm miễn cưỡng ổn định thân thể, vội hỏi.

“Cơ trưởng và phó cơ trưởng đột nhiên hộc máu bỏ mạng, hiện tại máy bay bị

vây trong trạng thái không người lái. Lãnh tổng đang ở khoang trước,

nhưng …nhưng hắn chưa từng lái máy bay bao giờ!” Jack có chút khẩn

trương.

Lúc này máy bay đột nhiên nghiêng sáu mươi độ, tất cả đều trở lên hỗn loạn, Jack bị ngã trên sàn nhà, vài giây sau máy bay mới

bình ổn trở lại. Jack ôm đầu gầm nhẹ: “Chết tiệt, ai có thể lái máy bay

đây?”

Vốn đây chỉ là câu phát tiết trút giận, không mong đợi có

người đáp lại hắn, nhưng ngay lúc đó, một giọng nói ồm ồm từ phía sau

hắn truyền tới: “Tôi biết lái.”

Jack và Tô Cẩm giật nảy mình, đặc biệt Jack trợn trừng mắt, lúc này mới thấy một người đàn ông cao lớn

đứng vịn vào khung cửa, Tô Cẩm kêu lên: “Lục Thiểu Đình? Sao lại là

anh?”

Không phải Lục Thiểu Đình đã đi rồi sao? Hình như hắn

không được tốt, chắc đã núp ở nhà kho, cánh tay còn đang gỉ máu. Lục

Thiểu Đình gật đầu với Tô Cẩm, tiếp đó nhanh chóng đi tới khoang lái,

Jack cũng vội vàng đi theo.

Trong khoang lái, Lãnh Mặc Phàm ngồi

vị trí điều khiển, có điều không có dáng vẻ thong dong tao nhã như mọi

lần mà chân tay hơi luống cuống, tóc đen cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa phía sau, anh quay đầu nhìn, khi thấy Lục Thiểu

Đình đột ngột xuất hiện, mặc dù rất kinh ngạc nhưng cố gắng khắc chế,

liền hỏi: “Anh biết lái máy bay?”

Lục Thiểu Đình ra hiệu ánh mắt

ngồi sang bên cạnh, còn mình nhanh chóng đeo tai nghe, thao tác máy móc

thuần thục, máy bay đang trôi lơ lửng đã khống chế được dần dần ổn định. Jack và Lãnh Mặc Phàm cùng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù lúc này không nên

truy cứu vị khách không mời mà đến này, nhưng Lãnh Mặc Phàm vẫn không

khách khí lên tiếng hỏi: “Hóa ra anh vẫn không đi.”

“Nếu tôi đi

rồi, chỉ sợ ngày mai Lãnh tổng không còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa.”

Lục Thiểu Đình nhìn thẳng phía trước, ánh mắt kiến định, thản nhiên đáp

lại.

Jack thấy thế, sợ ông chủ lại ghen, liền nói với Lãnh Mặc

Phàm: “Lãnh tổng, anh đi xem Tô tiểu thư đi! Cô ấy cũng ngã bị thương.”

Những lời này hiệu quả hơn bất cứ cái gì, Lãnh Mặc Phàm đứng dậy, bước nhanh

ra sau, thấy khoang máy bay hỗn loạn, hai tiếp viên hàng không đã bị dọa ngất đi, Tô Cẩm nằm nửa người trên sô pha, ôm ngực thở dốc. Lãnh Mặc

Phàm vội bước tới hỏi: “Bị thương ở đâu?”

“Chỉ rách vết thương

nhỏ thôi, không sao.” Tô Cẩm trả lời, đột nhiên cảm thán một câu “Cũng

may anh ấy ở đây.” Tô Cẩm nói những lời này, đáy lòng cũng thoải mái

hơn, chỉ cần Lục Thiểu Đình bình an là được.

Nhưng lời này rơi

vào tai Lãnh Mặc Phàm lại có chút chói tai, vì sao lần này xuất hành

không thuận lợi như vậy? Chỉ cần có Lục Thiểu Đình ở đây, ưu thế của anh đã bị giảm xuống một nửa, xem ra lúc rảnh rỗi, anh cũng nên đi học lái

máy bay.

Tô Cẩm cũng nhạy cảm phát hiện Lãnh Mặc Phàm đột nhiên

trầm mặt xuống, cô mới nghĩ tới lời vừa rồi làm anh tổn thương. Cô vội

vàng nói sang chuyện khác: “Xem ra kẻ thù của anh không cản gϊếŧ anhtrên đường , mà đã sớm bố trí cái bẫy chết chóc.”

Nhắc tới điều này,

sắc mặt Lãnh Mặc Phàm càng thêm âm trầm khó coi, anh nắm chặt quả đấm,

cười lạnh: “Món nợ này tôi sẽ bắt hắn trả lại gấp bội, chỉ cần Lãnh Mặc

Phàm tôi còn sống một ngày, tôi sẽ khiến gia tộc của hắn không có một

ngày yên bình.”

Tô Cẩm biết này người đàn ông này nói được làm

được, nhưng trong lòng cô vẫn thấy bất an, muốn đâm người khác một đao,

đầu tiên cũng phải tự thương ba phần.