Chương 5: Đường này là tôi mở, cây này là tôi trồng

Người đàn ông từ trong xe đi ra, chính là Thẩm Ngự Phong, tổng giám đốc cấp cao nhất của tập đoàn tinh tế xuyên quốc gia, người đàn ông độc thân hoàng kim khiến vô số con gái ngưỡng mộ trong lòng say mê.

Chỉ thấy Thẩm Ngự Phong không nhanh không chậm đi tới, thân thể anh tuấn bao vây trong áo sơ mi màu đen, lễ phục màu đen đắt giá khiến người đàn ông tăng thêm một cỗ cuồng vọng cùng ngạo mạn, mà nhất cử nhất động của anh tản ra hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị mà cao quý, mãnh liệt khiến người ta nhìn qua một lần đều khó quên.

Người đàn ông này......Hình như có chút quen mắt! Nhưng là An Tiểu Ngu men say lờ mờ nhất thời nhớ không nổi từng ở chỗ nào gặp qua.

Mà lúc Thẩm Ngự Phong thấy rõ dung mạo của người phụ nữ này, trong con ngươi lộ ra vẻ kinh ngạc khó thấy.

Ánh mắt của An Tiểu Ngu vòng qua Thẩm Ngự Phong, nhìn kỹ chiếc xe gần trong gang tấc một chút, không khỏi cười khẽ một tiếng.

Thẩm Ngự Phong ở trước mặt của cô ngồi chồm xuống, vốn là muốn kiểm tra một chút cô có bị thương không, lại nghe được ba chữ.

"Đừng-------sờ-------tôi!"

Nói ra ba chữ, thành công ngăn cảnThẩm Ngự Phong vốn thăm dò tay của cô.

"Cô nói cái gì?" Thẩm Ngự Phong trong nháy mắt khuôn mặt đen lại.

"Tôi nói, đừng------sờ------tôi! Kia kia kia, xe của anh.....B-M-V, không phải chính là ý này sao?"

An Tiểu Ngu đưa tay chỉ xe của anh, tự nhiên cười.

Chân mày của Thẩm Ngự Phong nheo lại.

"Cô uống rượu rồi?"

Trong lời chất vấn của anh lộ ra vẻ sắc bén.

"Ai cần anh lo!"

An Tiểu Ngu không nhịn được khoát khoát tay, muốn đứng dậy, nhưng là trên đùi không có sức lực, vùng vẫy một cái lại ngã xuống.

Lúc này, phía sau đã vang lên một mảnh tiếng kèn. Xem ra, xe nếu không đi, thì sẽ gây nên ùn tắc giao thông rồi. Cũng không để ý người phụ nữ trước mắt này sẽ có phản ứng gì, anh trực tiếp cúi người xuống đem cô bế lên nhét vào chỗ ngồi phía sau.

"Ngồi cho vững, đừng lộn xộn, tôi sẽ đưa cô về nhà!"

"Buông tôi ra, cứu mạng a, bắt cóc nha!"

"Câm miệng!"

"Miệng mọc trên mặt tôi, tôi cứ muốn nói!"

Thẩm Ngự Phong có chút đau đầu, giống như trấn an trẻ em vậy nói rằng: "An Tiểu Ngu, tôi không phải là người xấu!"

"Anh làm sao biết tên của tôi? Bất quá, hai chữ người xấu thì nhất định viết trên mặt sao? Anh xem qua "Thiên hạ vô tặc" chưa? Trong đó Lưu Đức Hoa cũng nói qua, lái BMW thì nhất định là người tốt sao?"

Thẩm Ngự Phong không lời, phụ nữ say rượu......Thật sự không cách nào thuyết phục!

Anh ngăn cản động tác nhe nanh múa vuốt của An Tiểu Ngu, mặt lạnh phân phó tài xế: "Lái xe!"

An Tiểu Ngu cuối cùng là say rồi, bắt đầu hát.

"Hồ lô oa, hồ lô oa, một gốc cây cây mây hơn bảy đóa hoa......Gió táp mưa sa còn không sợ......La la la la......Đinh đương làm thùng thùng đồ thế chấp, hồ lô oa......Đinh đương làm thùng thùng đồ thế chấp......Kỹ năng lớn......La la la la......"

Tài xế Tô Triết Nam không lời, nhưng lại không dám phát biểu bất kỳ thái độ nào.

Ngoan ngoãn......Tổng giám đốc bọn họ đây là ở trên đường nhặt được một kẻ dở hơi sao?

Nhưng là chờ đã......Người phụ nữ này tựa hồ có chút quen mắt nha!

Sẽ không phải là người phụ nữ lần trước tổng giám đốc kêu điều tra chứ, vậy mà ở trên đường lớn gặp được!

Trời ạ! Tổng giám đốc bọn họ trước giờ không có để bất kỳ người phụ nữ nào ngồi xe của anh, nhưng là vừa nãy.....Tổng giám đốc bọn họ vậy mà tự mình bế người phụ nữ này lên xe......

Chịu đựng tiếng huyên náo của người phụ nữ này một đường, cuối cùng đã tới nơi. Thẩm Ngự Phong xuống xe, ngay sau đó đem cô cũng bế đi ra ngoài.

"Buông tôi ra, tôi tự mình đi!"

Sau khi hai chân chạm đất, An Tiểu Ngu nhìn chung quanh, phát hiện được chính mình ở dưới lầu trọ, vì vậy xoay người hướng bên trong đi.

Đến khi ra thang máy, An Tiểu Ngu phát hiện anh vẫn còn theo phía sau mình, đưa tay chắn trước mặt của anh.

"Stop, địa bàn ngự dụng, người lạ chớ vào."

Thẩm Ngự Phong nâng con ngươi lên, nhàn nhạt liếc cô một cái.

"Nơi này là hành lang công cộng, chỉ cho phép cô đi, không cho tôi đi ngang qua? Cô không khỏi cũng quá bá đạo đi!"

Thẩm Ngự Phong không nói lời này còn đỡ, anh vừa mới nói, An Tiểu Ngu trong nháy mắt hóa thành nữ hán tử, khí phách mà hai tay chống nạnh: "Này, soái ca, bổn cô nương chính là nữ thổ phỉ bá đạo, chuyên môn tới đánh cướp. Đường này là tôi mở, cây này là tôi trồng, muốn từ đây qua, lưu lại tiền mãi lộ!"