Chương 7-2

Thấy Lục Minh được vây quanh mà Dung Thời chẳng ai ngó ngàng, hắn ta nhịn không được trào phúng: "Mấy người sáng suốt thật đấy, biết ai mới có thực lực chân chính. Đâu như vài kẻ nào đó, cả ngày ngả ngớn chim chuột với nhau."

Một câu mắng cả Dung Thời và Tống Du.

Tần Lạc chẳng có ý kiến với việc hắn ta mắng Dung Thời, thế nhưng không thể mặc kệ Tống Du được, cậu đang định mắng lại thì bỗng nghe thấy tiếng đạn tín hiệu phóng lên, tia sáng le lói trên không trung rồi biến mất.

Dung Thời mở thiết bị định vị trong tay, xác định khoảng cách và phương hướng, sau đó chẳng nói lời nào mà rời đi luôn.

Tần Lạc cất thiết bị định vị, theo sau Tống Du.

Lục Minh bị người vây xung quanh vô cùng bực dọc, lúc trước cố tình ra vẻ thân thiện hòa đồng bây giờ thành ra lại bị trói buộc.

Đây là trận chiến cá nhân, căn bản hắn chẳng muốn quản việc sống chết của kẻ khác.

Trong phòng học lớn của sinh viên năm thứ hai hệ chỉ huy, một nhóm người đang xem chương trình phát sóng trực tiếp bằng vệ tinh.

"Còn cười ngây ngô cái gì thế, có định vị đi không mấy thằng ngốc! Chẳng xác định nổi vị trí thì biết đi đâu mà cứu người?"

"Trách không được năm trước bao nhiêu người càng đi càng xa mục tiêu."

"Hóa ra trước kia mấy anh khóa trên cũng xem chúng ta như thế này nhỉ, giống hệt xem khỉ diễn xiếc."

Tiếng bàn tán xôn xao hết đợt này đến đợt khác, thỉnh thoảng xen lẫn câu chửi thề.

Mỗi năm cứ đến đợt huấn luyện khảo sát trong năm ngày thì học viên khóa trên sẽ tạm dừng mọi khóa học. Tất cả sẽ quan sát tân sinh viên qua chương trình phát sóng trực tiếp rồi tổng kết sai lầm của họ. Khóa học càng cao thì yêu cầu tổng kết sai lầm càng phải nhiều.

Trần Thần chỉnh hình ảnh tới đội của Dung Thời rồi ôm bịch bánh quy nhỏ xem rất hào hứng.

Beta ngồi bên cạnh ngó qua: "Đội hình trong mơ nha, có vẻ khó tìm ra sai lầm ở đội này lắm?"

Trần Thần: "Ai nói tao muốn tìm ra sai lầm?"

Beta: "Vậy mày xem gì?"

Trần Thần: "Trực giác nói cho tao biết, có trò hay để xem."

Beta: "..."

Rừng mưa không có đường, nơi nơi phủ kín rêu xanh, cho dù mang ủng cũng rất dễ trượt ngã, vô cùng khó đi.

Dung Thời cố tình bước chậm, rất nhanh hắn bị Lục Minh và nhóm người ủng hộ hắn ta bắt kịp rồi vượt qua.

Bỗng tiếng "khè khè" rất nhỏ truyền vào tai, bước chân Dung Thời khựng lại, hắn quay đầu sang hướng đó, cùng lúc tay phải cũng đặt lên chuôi kiếm.

"Anh! Cẩn thận!" Tần Lạc hốt hoảng kêu lên.

Nghe thấy tiếng của cậu ta, những người khác quay sang nhìn, trong phút chốc âm thanh la hét chói tai không ngừng vang lên.

"Rắn! Rắn khổng lồ!"

"Trời ơi! Mau chạy!"

Một con rắn khổng lồ đang cuộn tròn trên thân cây cổ thụ nằm nghiêng phía sau Tống Du, mình dày như cái chậu rửa mặt, mũi phun ra luồng khí dài mấy thước, đôi mắt màu xanh lục nhìn bọn họ chòng chọc.

Trước khi Tần Lạc phát hiện, Tống Du đã rút kiếm ra, chậm rãi tiến về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh lưu ý mọi hành động của rắn khổng lồ.

"Tránh ra!"

Cậu vừa chuẩn bị hành động thì chợt nghe thấy tiếng Lục Minh kêu lên, sau đó hắn ta vọt tới với tốc độ cực nhanh.

Dây thừng bắn ra từ súng phóng, hầu như trong nháy mắt cản trở cái mồm há rộng tựa một bồn máu đỏ lòm. Lục Minh nương theo nhánh cây nhảy tới gần con rắn rồi vung kiếm, mạnh mẽ đâm thẳng vào vị trí bảy tấc.

Tống Du đứng quá gần, cho dù đã tránh né nhưng quần áo vẫn dính không ít máu.

Vị tanh hôi nồng nặc khiến sắc mặt cậu tối tăm.

Những người khác bị dọa tới mức đôi chân nhũn ra, đến khi xác định con rắn đã chết mới dám bước lại gần, phút chốc ánh mắt bọn họ nhìn Lục Minh thân thiết hơn cả đấng sinh thành.

Lục Minh cố sức rút kiếm ra, thân mình dính đầy máu bước đến trước mặt Tống Du rồi cười hỏi: "Bạn không sao chứ?"

Tống Du lạnh lùng: "Anh nghĩ tôi không sao à?"

Lục Minh tưởng cậu bị dọa, cười cực kỳ thân thiện: "Nhìn nó lớn vậy thôi, kỳ thực cũng chẳng hung hãn lắm."

Trước khi xuất phát, hắn nhận được tin từ cha mình, bảo hắn phải tìm cơ hội kết bạn với Tống Du.

Ngày thường lấy lòng thì lộ liễu quá, trong lúc nguy cấp mà trợ giúp mới lấy được sự tín nhiệm càng cao không phải sao?

Tống Du: "Vậy thì rất cảm ơn anh."

Đúng lúc này, Dung Thời lướt ngang qua bên cạnh, Lục Minh mỉm cười, cố ý cất cao giọng: "Hẳn là từ bây giờ bạn nên đi sát theo tôi..."

"Phiền anh tránh xa ra một chút, tôi ngại bẩn." Tống Du tra kiếm vào vỏ, theo sau Dung Thời.

Lục Minh bối rối, chẳng tài nào hiểu được.

Tần Lạc đi tới, dùng ánh mắt nhìn tên ngốc mà liếc hắn: "Anh có biết heo chết như thế nào không?"

Gương mặt Lục Minh tức khắc đỏ bừng, biểu cảm tối tăm.

Tống Du đen mặt bước đến cạnh Dung Thời, lúc này tất cả đều đang chú ý tới con rắn khổng lồ kia, chính là thời cơ để bắt chuyện.

Nhưng vừa định lên tiếng thì cậu nghe thấy chất giọng điềm tĩnh của Dung Thời, trong đó còn mang theo vẻ ghét bỏ: "Tôi cũng ngại bẩn, phiền cậu tránh xa ra một chút."

Tống Du: "..." Đờ mờ.