Chương 16-2

"Mày...!" Bị chỉ trích không để tâm, Trương Nghị nổi giận đùng đùng định mắng chửi Tống Du thì Lục Minh đã đá vào chân hắn ta.

Thiên Phàm gật đầu: "Đúng vậy, mục đích của đợt huấn luyện khảo sát không chú trọng các bạn gϊếŧ dã thú như thế nào, mà là để các bạn tự trải nghiệm hoàn cảnh khốc liệt và nhanh chóng tiến vào trạng thái huấn luyện của quân nhân, đặt nền móng cho các khóa học tiếp theo."

"Nghi vấn bạn học Trương Nghị đưa ra cũng chính là nội dung kế tiếp mà tôi muốn giảng giải." Thiên Phàm dạy xen kẽ kiến thức: "Nếu bạn hiểu biết nhất định về khu vực nguy hiểm, trong tình huống thiếu thức ăn, thì nên lựa chọn một số loài dã thú có thể ăn được..."

Tống Du nhìn màn hình, hơi nghiêng người về phía Dung Thời, khẽ hỏi: "Tôi bảo vệ anh như vậy, anh đã thấy trái tim mình rung rinh chưa? Đồng ý kết hôn nhé?"

Dung Thời lật sách giáo khoa, giọng nhẹ nhàng: "Động vật già khú không có trái tim."

Tống Du: "..."

Tiếng chuông vang lên, Thiên Phàm chưa thông báo hết giờ học thì một Alpha đã vọt vào từ cánh cửa cuối phòng, bước thẳng tới chỗ Dung Thời.

"Này, cậu học lớp nào, tôi còn chưa..." Thiên Phàm chẳng kịp nói xong đã thấy Alpha kia nện một quyền lên chiếc bàn trước mặt Dung Thời.

"Mày vừa mới tới thì biết cái quái gì? Tưởng mình có năng lực lắm hay sao? Vụ án trước kia mà mày cũng dám tùy tiện nhúng tay vào à?"

Nghe giọng nói táo bạo quen thuộc, Dung Thời ngẩng đầu nhìn, một Alpha cường tráng có mái tóc con nhím đang hung dữ trừng hắn.

Giữa trưa mới tiếp nhận vụ án, tiết học đầu tiên vừa kết thúc thì người trong cuộc tìm tới.

Khóe mắt liếc thấy vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa không giấu được trên mặt Trương Nghị, Dung Thời đứng lên lạnh nhạt bảo: "Tôi là chủ tịch, người trước giải quyết vấn đề không được thì đương nhiên tôi phải tiếp quản rồi."

>/>

Giọng Alpha vang dội, hung hãn: "Nó giải quyết không được mà mày dám nhận bừa hả? Nghe tao nói đây này, mày dám xử phạt công khai thì tao sẽ cho mày khỏi ăn uống với đi lại trong Học viện đấy!"

Dung Thời chưa kịp nói, Tống Du đã bật cười.

"Tôi tò mò quá, anh làm thế nào mà có thể khiến hắn khỏi ăn uống với đi lại trong Học viện thế?"

Alpha kia cười khẩy, khinh miệt: "Mày không đυ.ng chạm tới tao thì tao cũng chẳng đυ.ng chạm tới mày, còn mày mà dám cưỡi lên đầu lên cổ tao thì tao sẽ cho mày biết hai chữ hối hận được viết như thế nào!"

Tiếng ồn ào thành công giữ chân những sinh viên đang định rời đi.

Có người thì thầm: "Hắn không phải Lưu Hoành sinh viên năm thứ hai sao? Dung Thời làm gì mà chọc phải hắn nhỉ, phiền toái rồi."

"Nổi tiếng ương ngạnh cứng đầu, ai dám trêu chọc hắn đều gặp xui xẻo hết, ngay cả cấp lãnh đạo còn phải mắt nhắm mắt mở cho qua kia kìa."

"Có khi nào là do cuộc ẩu đả gần đây không? Tưởng Tinh Trạch thế mà đẩy vụ án khó nhằn kia cho Dung Thời, đến chịu."

Nghe tiếng bàn tán xung quanh, vẻ mặt Dung Thời chẳng hề gợn sóng: "Nếu tôi nhất định tiếp quản thì sao?"

Lưu Hoành siết nắm đấm răng rắc, gằn từng tiếng một: "Vậy đành phải xin lỗi mày trước, kiếp sống quân nhân của mày đến đây là kết thúc!"

"Làm gì thế?"

Thiên Phàm từ trên bục giảng bước nhanh xuống, gạt những người đang vây quanh ra, nhưng họ chỉ lùi hai bước, không chịu rời đi.

Ông nhìn Lưu Hoành: "Cậu muốn quậy phá trong giờ học của tôi hả?"

Lưu Hoành mím môi: "Xin lỗi thầy Thiên."

Sau khi nắm rõ chút ít sự việc, Thiên Phàm cố gắng hòa giải: "Dung Thời đang làm công việc của cậu ấy, đâu có sao. Còn cậu lại uy hi//ếp sinh viên khóa dưới, đây là loại hành vi gì?"

Bị trách cứ, Lưu Hoành không hề nhượng bộ: "Chẳng cần biết nó làm gì, chỉ cần nó đừng nhúng tay vào thì em sẽ mặc kệ."

Thiên Phàm: "Cậu...!"

"Quy định luật chơi đi." Dung Thời ra hiệu cho Thiên Phàm đừng tức giận: "Nếu lập trường đôi bên không thống nhất, vậy chúng ta sẽ so tài để quyết định xem ai là kẻ phải nhượng bộ."

Á đù! Muốn mở màn cuộc chiến rồi!

Sinh viên xung quanh nghe thấy mà da đầu tê dại, Dung Thời dù xuất sắc cũng chỉ là sinh viên năm thứ nhất, so thế nào với năm thứ hai?

Lưu Hoành tưởng mình nghe nhầm: "Mày muốn ước định với tao hả?"

Thiên Phàm cũng cảm thấy lời nói của Dung Thời quá xúc động, ông định thay hắn từ chối.

Nhưng Tống Du lại lên tiếng trước.

"Hệ cơ giáp hả?" Tầm mắt Tống Du đảo qua cổ áo Lưu Hoành, tay đặt lên bả vai Dung Thời: "Chi bằng so tài trong cuộc chiến cơ giáp mô phỏng đi. Anh cảm thấy thế nào, anh hai?"

Dung Thời gạt tay cậu ra, nhìn Lưu Hoành: "Được chứ?"

Tựa hồ nghe thấy điều gì đó thật nực cười, Lưu Hoành cười khẩy: "Được!"

Dung Thời gật đầu: "Gọi luôn bốn người kia đi."

Đờ mờ!

Người vây xung quanh choáng váng.

Dung Thời định làm gì thế? Một chọi năm ư? Nằm mơ giữa ban ngày à?

Không hiểu sao lại cảm thấy như bị hạ nhục, Lưu Hoành cười nhạo: "Mày đừng có..."

Dung Thời giơ tay ngắt lời hắn rồi nhìn Thiên Phàm: "Thầy Thiên, tân sinh viên có quyền tuyên chiến không?"

Học viện quân đội có hệ thống mô phỏng kỹ năng chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, tương đương với phiên bản Star Wars cực chất lượng, bao gồm tất cả các loại hình chiến đấu hiện nay.

Mỗi học viên trường quân đội đều có tài khoản, cũng có môn học chuyên khảo hạch kỹ năng chiến đấu mô phỏng.

"Vậy tiến hành đi." Thiên Phàm thấy ngăn cản không được bèn thay đổi ý định: "Nếu muốn so tài thì phải nghiêm túc, đây cũng là cơ hội tốt để học tập, giờ sau tôi sẽ giúp cậu chuyển thành giờ tự học."

Đám đông nghe đến choáng váng.

Chẳng những so tài, mà còn muốn tiến hành trong giờ học, vậy là tính cho mọi người làm khán giả ư?