Chương 17

Kênh cá cược thực ra là mục chấm điểm của giáo viên trong cuộc chiến khảo hạch mô phỏng, nhưng Tống Du đã sử dụng nó không đúng chỗ.

Trận thi đấu chưa bắt đầu, lượng khán giả đã tăng vọt.

Có người vào sau chưa rõ nguyên nhân, tuy nhiên đã quen chơi Star Wars, thấy cá cược thì chẳng hề nghĩ ngợi mà tham gia luôn, số người ủng hộ F5 ngày càng nhiều.

"Dung Thời dại dột quá, dây dưa với bọn chúng làm gì cơ chứ?"

"Chết tiệt! Em trai Thời bị người ta bắt nạt kìa!"

"Năng lực chỉ huy của Dung Thời không tồi, nhưng dẫu sao cậu ấy chưa từng học cơ giáp, có thể so tài với người ta được ư?"

"Thua thì mất mặt, thắng sẽ bị họ để ý, còn bị trả thù nữa, nói chung bước vào ngõ cụt rồi."

Trước khi trận đấu bắt đầu một phút, Tống Du khóa kênh cá cược.

Bản đồ ngẫu nhiên là một thành phố bị đánh bom, những ngôi nhà đổ nát nằm rải rác khắp nơi.

Mất vài phút làm quen với cơ giáp, Dung Thời mau chóng tìm lại cảm giác, tuy nói nhiều năm chưa sử dụng nhưng trí nhớ vẫn còn.

Hắn điều khiển cơ giáp E300 vụng về đứng ở đó, nửa phút chẳng hề nhúc nhích.

Khu bình luận...

"Hắn mắc kẹt à?"

"Có lẽ không tìm được cần di chuyển hay tay phanh chăng?"

"Ha ha ha... thế thì thi đấu gì nữa, nhận thua luôn cho xong."

Giọng Tống Du lười biếng vang lên: "Đừng đứng đực ra như thế, mau động đậy đi mà."

Bình luận đổi màu thành một chuỗi biểu tượng ha ha ha ha.

Dung Thời: "..."

Sau khi đứng hơn một phút, rốt cuộc một bộ cơ giáp E300 khác cũng xuất hiện trên màn hình chính. Trong quá trình bay, các khớp nối của nó đột nhiên tách ra, trận chiến mở màn bằng đợt tên lửa truy tung.

Bởi vì màn hình chính là góc nhìn của Dung Thời, mấy chục tên lửa đồng loạt phóng tới, màn hình tức khắc bị lấp đầy.

Chớp mắt, tiếng kim loại va chạm cực mạnh vang lên, ngay sau đó là âm thanh chập mạch điện.

Tống Du nhanh chóng chuyển góc nhìn, trong đám bụi mịt mù vì trận oanh tạc, phần đầu của cơ giáp E300 bay tới đã lõm vào thật sâu, từ vai trái đến đùi phải bị một vũ khí sắc bén bổ ra, mà đứng phía sau nó là một cơ giáp E300 khác đang cầm kiếm.

Mọi người chưa kịp phản ứng, loạt tên lửa truy tung đã phóng tới.

Cơ giáp E300 cầm kiếm kéo đối thủ ra che chắn trước mặt, rồi lập tức rút lui ngay khi tên lửa phát nổ.

Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, trước sau chỉ mất ba giây đồng hồ.

Khu bình luận hoàn toàn im ắng.

Tống Du: "Trận đấu bắt đầu được một phút ba mươi giây, F5 số 1 nổ tung. Dung Thời đã dùng thao tác "thần sầu" dẫn loạt tên lửa tới một tòa nhà, sau đó vung kiếm chém vào đầu đối thủ rồi cắt đứt mạch điện chính, cơ giáp E300 báo hỏng."

Qua vài giây, cuối cùng khu bình luận cũng có tín hiệu sống sót...

"Có thể thao tác như vậy được ư?"

"Một nhát kiếm khiến E300 báo hỏng! Chết tiệt! Tao đang xem phim à?"

"Ngoại trừ đợt phóng tên lửa truy tung ban đầu thì đối thủ không hề có cơ hội ra tay trước mặt Dung Thời."

"Hắn vừa cắt đồ ăn phải không?"

"Rốt cuộc nhát kiếm kia được tính toán hay chém bừa thế?"

"Dung Thời thật trâu bò!"

Chém gϊếŧ xong, Dung Thời lại đứng bất động ở đó.

Lưu Hoành đang tránh phía xa thấy một màn như vậy, tức giận nện búa lên bàn điều khiển.

Đồng đội đứng bên hỏi hắn: "Hay là chúng ta cùng tiến lên đi?"

"Không được!" Lưu Hoành rống lên: "Đấu với một tân sinh viên đã mất hết thể diện lại đòi năm đánh một à? Truyền ra ngoài thì chúng ta còn mặt mũi đâu mà lăn lộn?"

Đồng đội: "Nhưng từng người tiến lên cũng mất hết thể diện rồi."

Lưu Hoành: "..." Định mệnh!

Thấy Dung Thời vẫn đứng yên đó, chẳng có ý định tấn công, Lưu Hoành đăm chiêu hồi lâu.

"Mày, mày nữa, ba đứa cùng tiến lên."

Đồng đội: "Vậy mày thì sao? Ở lại đào mồ cho chúng tao à?"

"Cút cút cút!" Tầm mắt Lưu Hoành khóa chặt Dung Thời: "Chúng ta sẽ không thua!"

Rất nhanh, ba cơ giáp E300 bay tới chỗ Dung Thời theo ba hướng khác nhau.

Có đồng đội tặng đầu cho người trước đó, ba cơ giáp E300 không dám dễ dàng tiếp cận mà dựng nòng pháo oanh tạc về phía Dung Thời theo ba phương hướng khác biệt, vụ nổ khiến mọi thứ chìm trong bụi mù.

Cho tới khi cơ giáp cảnh báo năng lượng không đủ, họ mới dừng tay.

Với mật độ và cường độ tấn công vừa rồi, mặt đất đã sớm trở thành cái hố khổng lồ có độ sâu tới mấy chục mét, đừng nói cơ giáp, kể cả chiến hạm cũng gần như bị phá hủy hoàn toàn.

Tầm nhìn không rõ, ba cơ giáp lượn vòng trên không, dùng radar dò tìm mục tiêu quân địch.

Lúc này màn hình quan sát trận chiến được chiếu từ trên cao xuống, mọi người trông thấy thật rõ ràng, cứ như Dung Thời dự đoán trước và tránh thoát mọi đòn tấn công!

Khu bình luận...

"Chết tiệt! Phía sau kìa!"

"A a a a a... phản công rồi!"

"Mẹ nó có phải ăn gian không?"

"Cứ tưởng đang xem Star Wars chứ, nhưng má ui đây chỉ là cuộc chiến mô phỏng thôi!"

Giọng Tống Du vang lên trước hình ảnh Dung Thời phá tan lớp bụi mù.

"Dung Thời phản công, siêu mã lực nhảy lên rồi lăn ngược nửa vòng, quân địch vồ hụt, Dung Thời xoay người chém thẳng vào mạch điện chính, F5 số 2 nổ tung..."

"Sau cú trượt phòng ngự bên sườn là một đòn tấn công mạnh mẽ, lấy lùi làm tiến! Anh hai giỏi quá đi~ , đường cắt lệch trục mười centimet, xem ra anh hai không chịu thể hiện hết mình rồi."

"Trận thi đấu đã được năm phút hai mươi tám giây, chỉ còn lại một F5 duy nhất, bây giờ chính thức sửa tên Học viện thành trùm trường của trùm trường."

Mọi người: "..." Mẹ nó trùm trường của trùm trường là cái quỷ gì.

Lưu Hoành: "..." Ỷ vào việc mỗi mình được phép lên tiếng nên nói hươu nói vượn hả?

Khu bình luận bùng nổ, xen lẫn ý kiến nhận xét của cả huấn luyện viên...

"Dung Thời nắm bắt toàn bộ thao tác hóa giải, độ khó vượt cấp B, thế mà cậu ta xử lý thật hoàn hảo!"

"Sinh viên hệ cơ giáp năm thứ hai đây! Xin bái phục sát đất!"

"Combo này tuyệt quá! Tui cũng muốn học!"

"Nguyện ngồi xổm trên diễn đàn suốt đêm để chờ chuyên gia phân tích kỹ thuật."

"Mọi người hỗ trợ thuyết phục cậu ấy tới hệ cơ giáp học đi, thầy xin cảm ơn các em!"

"Phắn đê! Cậu ấy thuộc hệ chỉ huy của chúng tôi! Mẹ kiếp, đừng có lén lút đào góc tường!"

Sau vài phút, khu bình luận vẫn tiếp tục ồn ào.

Trong khu vực thi đấu, cơ giáp của Lưu Hoành rút kiếm bay tới trước mặt Dung Thời với khoảng cách hai mươi mét, xem tư thế này thì có lẽ hắn không định dùng vũ khí nóng.

Khi tất cả đều cho rằng Lưu Hoành cũng chẳng tránh được vận mệnh bị hạ gục trong nháy mắt thì Dung Thời chẳng tung ra đòn chí mạng nào nữa, trái lại hắn bắt đầu thăm dò đối phương.

"Đi dạo chơi hả? Có phải quá ngông cuồng không?"

"Thao tác của Lưu Hoành cũng có độ khó rất cao, ai mà ngờ hắn giỏi như vậy chứ!"

"Thành tích của Lưu Hoành chủ yếu kém ở phương diện lý thuyết, lần nào làm bài thi cũng đội sổ, thế nhưng năng lực chiến đấu thực tế luôn xếp trước."

"Em trai Thời hãy cẩn thận! Cú chém xoay ngược của Lưu Hoành rất lợi hại!"

Năng lực chiến đấu ngang nhau khiến Lưu Hoành vô cùng hưởng thụ, thậm chí đã quên mất đây là trận thi đấu đặt cược bằng danh dự.

Ngay khi Dung Thời tránh né, hắn tung đòn sát chiêu độc đáo sáng tạo.