Chương 11

Tô Tô nhớ rất rõ ràng -- kiếp trước, ở tận thế năm thứ tư, cô mới thức tỉnh dị năng hệ tốc độ.

Ít nhất lúc cô sử dụng dị năng, trước mắt tuyệt đối không có ánh sáng trắng xuất hiện.

Chẳng lẽ sau khi sống lại, cô thức tỉnh sớm những dị năng khác sao?

Nhận thức này khiến Tô Tô siết chặt nắm đấm trong nháy mắt, kích động tràn đầy trái tim.

Bất kể là dị năng gì, chỉ cần thức tỉnh sớm, cô có thể đi lên một con đường hoàn toàn khác với đời trước!

Rốt cuộc sẽ là cái gì...

Ánh sáng trắng xuất hiện hai lần.

Một lần, chui vào trong cơ thể con rắn đen, khiến con rắn đen vốn đang hấp hối trong nháy mắt trở nên tràn đầy sức sống thêm lần nữa. Lần thứ hai, chui vào trong cơ thể cương thi, khiến động tác của cương thi đột nhiên đình trệ.

Hai kết quả hoàn toàn tương phản, để Tô Tô nghĩ nát đầu, cũng nghĩ không ra đây rốt cuộc là dị năng gì.

Hệ trị liệu? Hệ tinh thần?

Đều không giống lắm.

Mắt thấy nghiên cứu không rõ trong chốc lát, ngược lại Tô Tô bắt đầu suy tư làm sao tìm thêm được chút đồ ăn. Dù sao hiện tại coi như là có hi vọng, cho dù là vẫn chưa có chắc chắn, nhưng tâm trạng của cô cũng trở nên tích cực không ít.

Mì ăn liền còn chưa ăn xong đã bị đổ hết vào miệng, một túi còn lại nhét vào ba lô.

Tô Tô đẩy cái đầu của cương thi vào trong góc, dạo qua một vòng mới phát hiện, căn phòng làm việc này còn có một cái cửa hông, bên trong cửa... Từng mảnh vụn rải rác hơn mười bộ xương trắng.

Rất có thể là khi tận thế nổ ra, một bộ phận nhỏ người trốn vào văn phòng, lại không nghĩ tới đồng bạn đã bị lây nhiễm... Đám cương thi kia có thể tiến hóa đến cấp một, rất có thể chính là nuốt chửng máu thịt của những người này.

Bây giờ hời cho cô.

Tô Tô sờ sờ tinh thạch cấp một trong túi theo bản năng, trong lòng khó có được vài phần yên ổn. Tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng tìm được một bao thịt bò khô chỉ còn lại một nửa, hai bao quả hạch nhỏ, mấy túi khoai sọ.

Mặc kệ có hết hạn hay không, cô đều nhét vào trong ba lô.

Hoàn cảnh tận thế ác liệt, rất nhiều dạ dày của dị năng giả đều đã qua tiến hóa, ăn đồ ăn quá hạn cũng không chết được.

Ba lô trên lưng Tô Tô có một chút trọng lượng, về tới trong đội ngũ.

Lúc này, mấy người Lâm Vi Nhiên còn chưa có đi từ bên trong cửa hàng tiện lợi ra.

“Tôi vừa mới đến cửa hàng tiện lợi nhìn thoáng qua." Người đàn ông trung niên cách đó không xa đang lau tinh thạch tạp hệ mới lấy từ trong đầu cương thi ra, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa hàng tiện lợi, ngoài miệng tất cả đều là ý hâm mộ, "Vật tư bên trong không bị cướp sạch, tôi thấy được vài hộp trái cây, còn có mì gói.”

Khu phục vụ dừng chân này tương đối nhỏ, cửa hàng tiện lợi cũng rất nhỏ, bên trong cơ bản không có bao nhiêu đồ. Người lui tới cướp bóc một lần lại một lần, vậy mà còn có thể sót lại một ít.