Chương 17

Trong lòng bực bội, làm việc cũng không thoải mái. Vừa vặn, một thân ảnh quen thuộc lóe vào tầm mắt của anh ta — là người đàn ông trung niên thường xuyên dùng tinh thạch tạp hệ đổi đồ ăn ở chỗ anh ta, hôm trước còn đổi một bao khoai sọ nhỏ với anh ta.

Khoai sọ sao… Vậy thì chắc hẳn vẫn còn...

Triệu Chấn Vũ đảo tròng mắt, gọi người tới, thấp giọng nói vài câu.

“... Nghe rõ chưa?”

Người đàn ông trung niên xoa xoa tay: "Nghe rõ rồi, nhưng thù lao này…”

Triệu Chấn Vũ lấy ra hai gói khoai sọ nhỏ, giống như đuổi ăn mày ném vào trong lòng người đàn ông trung niên: "Nếu anh làm cho tôi hài lòng, cho anh thêm mấy gói cũng không phải là không được.”

Người đàn ông trung niên vô cùng biết ơn rời đi, xoay người lập tức biến thành một khuôn mặt thối.

Hai bao khoai sọ bé tí, có thể làm gì?

Nhưng còn hơn là chết đói.

...

Tắc nghẽn hai km cuối cùng đã đả thông chừa ra một con đường, Tô Tô đi theo những người khác lật tung mấy chiếc xe hư hỏng, lúc này mới vỗ vỗ tay phủi tro bụi, yên lặng bò trở về xe tải.

Thịt bò khô trong miệng đã ngậm đến mềm nhũn, sau khi nuốt vào trong bụng, giảm bớt vài phần đói khát khó chịu.

Lúc cô không chú ý tới, con rắn đen bò lên núi lăn lộn một vòng rồi lười biếng quay trở về.

Nó mới vừa ngậm ra một con thỏ ngu xuẩn ở trong bụi cỏ, sau khi cắn chết, nó mở cái miệng to như chậu máu ra nuốt vào trong dạ dày, giờ phút này no đến nỗi không thể động đậy, núp ở dưới ghế xe tải lười biếng híp mắt giả ngủ.

Nó không đi ra, Tô Tô quả thực thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay cô thật sự không ép ra nổi một chút dị năng nào nữa, con rắn đen tham lam này có thể thỏa mãn thì quá tốt rồi.

Dọn dẹp xong tắc nghẽn, đoàn xe không bao lâu đã đến khu phục vụ tiếp theo.

Vẫn chỉ có duy nhất mấy dị năng giả được đi vào trong cửa hàng tiện lợi, Tô Tô đợi đến khi bọn họ đều đi vào, đứng dậy đi về một hướng khác.

Có người ôm mục đích giống với cô, lục tục tìm kiếm những căn phòng khác.

Tô Tô tìm đúng một căn phòng, vừa mới chuẩn bị đẩy cửa mà vào, đột nhiên bị người nào đó thô lỗ đẩy trên mặt đất.

“Cút ngay!”

Người đàn ông trung niên tràn ngập vẻ hằn học trừng mắt nhìn cô một cái, nghênh ngang chen vào phòng, bắt đầu lục lọi.

Ông ta có thể gọi là người cường tráng nhất trong nhóm người bình thường, tìm vật tư cũng tương đối lợi hại, tinh thần tốt hơn rất nhiều so với những người bình thường khác.

Tô Tô nhìn bóng lưng cường tráng của ông ta một chút, yên lặng bò từ trên mặt đất dậy, xoay người đi vào những căn phòng khác.

Còn chưa bắt đầu lục soát, cửa phòng bị hung hăng đá văng, một cánh tay tráng kiện giống như xách gà con, xách Tô Tô lên ném qua một bên.

“Cút ngay! Nơi này do tao lục soát!”

Vẫn là người đàn ông trung niên kia, trong miệng ông ta ngậm mẩu bánh mì đã biến chất do quá hạn, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều đặc biệt thô lỗ.