Chương 20

Sống lại một lần, tóm lại có vài thứ không giống nhau.

Ban đêm, Tô Tô thừa dịp mọi người ngủ say, nuốt viên tinh hạch cấp một thứ hai.

Bên trong xe tải, con rắn đen ngủ hơn nửa ngày, thỏ rừng lúc trước bị nuốt vào đã sớm tiêu hóa, lúc đói tỉnh nó đứng lên chuẩn bị kiếm ăn, đột nhiên cảm nhận được "điểm sáng màu trắng" quen thuộc.

Cuối cùng nó bất chấp ham muốn ăn uống, chớp mắt lập tức chạy đến bên cạnh con người quen thuộc.

"Xì... xì..."

Đêm khuya yên tĩnh, tiếng rắn khiến cho dị năng giả gác đêm chú ý. Hắn quay đầu liếc về phía sau một cái, phát hiện tiếng vang đến từ trong đám người bình thường kia, nhất thời không thèm để ý thu hồi ánh mắt.

Con người quen thuộc đang nằm trên cỏ.

Con rắn đen tham lam "ấm áp" bò lên ngực con người, vị trí tuyệt vời này có thể khiến nó hấp thu được nhiều ánh sáng màu trắng hơn. Khi chúng nó còn chưa vào trong cơ thể, đau đớn và sưng trướng khó chịu dồn ở bảy tấc lập tức tiêu tán đi rất nhiều.

Từ sau khi ăn nhầm mấy viên tinh thạch kia, dù là ngày hay đêm nó đều đang chịu tra tấn, chỉ có trên người con người này thì không.

Con rắn đen cuộn tròn ở ngực con người, trên người lộ ra vài phần hiền lành cực kỳ hiếm thấy của động vật máu lạnh.

Tất nhiên, tất cả những "ảo giác" này chỉ duy trì đến thời điểm "đốm sáng trắng" tan biến.

Khi Tô Tô mở mắt ra lúc, con rắn đen đã khôi phục vẻ máu lạnh vô tình bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lưỡi rắn màu đỏ tươi nặng nề liếʍ láp qua cần cổ tinh tế trắng nõn, mấy mạch máu màu xanh trắng giấu ở dưới da khiến cho răng nanh nó ngứa ngáy bản năng.

Nó lạnh lùng nhìn cô.

Cô không chỉ đạp nó qua một bên, khi tràn ra "đốm sáng màu trắng" cũng không gọi nó. Nếu không phải nó vừa vặn tỉnh lại, chỉ sợ sẽ phải bỏ qua "ấm áp" khó có được này.

Con rắn đen ghim thù rất dai, nó muốn bò lên nhìn chằm chằm cái cổ kia, luôn muốn xuyên hai cái lỗ ở phía trên.

Tô Tô mở mắt ra lập tức nhìn thấy một màn kinh khủng như thế, tất cả sợ hãi và tiếng kêu thất thanh cùng bị chặn ở trong miệng, l*иg ngực sợ tới mức phập phồng, ngay cả con rắn đen bám ở phía trên cũng cùng phập phồng, chỉ có cái đầu nhìn chằm chằm kia từ đầu đến cuối không có di chuyển chút nào.

“Mày, mày xuống đây…”

Cô không dám động đậy, cũng không dám lấy tay đẩy, chỉ mong con rắn độc máu lạnh này tự mình bò xuống.

Không ai không sợ rắn, nhất là Tô Tô từ nhỏ đã sinh hoạt ở trong thành thị, nếu không phải do kiếp trước đã từng gặp vài người hoặc vật khác còn đáng sợ hơn, lúc này cô nhất định sẽ thét lên thành tiếng.

Rắn đen không có nhân tính, không có nghĩa là nó không có linh tính.

Nhân loại trước mắt càng sợ, nó càng được nước lấn tới, một cái đầu dữ tợn đã vươn tới cằm Tô Tô, khí tức lạnh như băng vỗ vào da thịt non mềm, khiến cho người ta nổi da gà.