Chương 27

Lúc đến lượt Tô Tô, cô theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua trấn trưởng đứng ở cách đó không xa.

Người sau cực kỳ nhạy cảm nhìn trở lại, ánh mắt dừng lại hai giây trên mặt ở Tô Tô, tựa như là không phát hiện điều gì khác thường, rất nhanh đã dời đi.

Vẻn vẹn hai giây đối diện, lập tức khiến cho Tô Tô không tự chủ được mà ngừng thở.

Đợi đến khi trấn trưởng hoàn toàn dời mắt đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là ngón tay còn có chút run rẩy, nhịp tim cũng nhanh hơn bình thường.

“Được rồi, cô có thể vào trấn.”

Những lời này vừa thốt ra, Tô Tô lập tức cúi đầu, lẫn vào trong đám người cùng nhau tiến vào trấn nhỏ.

Trấn trưởng vừa rồi nhắc tới "không ít người ở" là thật, trong hoàn cảnh mạt thế bi thảm, toàn bộ trấn tựa như "thế ngoại đào nguyên" vừa rồi có người nhắc tới, bốn phía không nhìn thấy một con cương thi nào, người bình thường lui tới làm việc, thỉnh thoảng sẽ tò mò dừng lại vây xem đám người từ bên ngoài vào trấn này.

"Trước khi tận thế đến, dân số thường trú trên trấn có một vạn người. Lúc trận mưa axit kia rơi xuống, nhờ có người trong trấn phản ứng nhanh, thông báo cho toàn bộ thị trấn đừng ra khỏi cửa, lại bảo vệ đường cao tốc và các giao lộ lớn... Hiện tại trên trấn còn có bốn năm ngàn người, tuy nói có kho lúa tích góp từng tí một, nhưng cũng chỉ đủ tự cung tự cấp trên trấn..."

Trấn trưởng và mấy người Tư Triết Lâm Vi Nhiên đi ở phía trước, làm ra vẻ quan hệ tốt, thẳng thắn tiết lộ tình trạng trên trấn.

Tư Triết đột nhiên mở miệng: "Chúng ta đi một đường tới đây, tới gần mấy khu phục vụ đều bị cướp đoạt không còn..."

Trấn trưởng nghe hiểu, cười cười đáp.

“Thị trấn chúng tôi tới gần đường cao tốc, là tôi phái người đến mấy khu phục vụ lân cận mang vật tư trở về, thuận tiện thanh lý một ít cương thi trên đường cao tốc.”

Trách không được, trách không được khu phục vụ bị cướp đoạt trống rỗng như vậy, lại trách không được đoạn đường này đám cương thi bọn họ gặp phải coi như ít.

Sắc mặt của mấy dị năng giả đều có chút khó coi, trấn trưởng chỉ làm như không phát hiện, đưa đoàn người tới trung tâm làm việc, lầu hai lầu ba đã đổi thành phòng, lầu một là đại sảnh trống trải.

Không đợi đám người Lâm Vi Nhiên mở miệng, trấn trưởng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, trên mặt nở nụ cười ấm áp.

“Đương nhiên, mấy người đều là dị năng giả lợi hại, trấn chúng tôi cũng không muốn trở mặt. Đêm nay để tôi làm chủ, mời mấy người ăn một bữa ngon.”

“Một nồi lẩu thì thế nào? Trên thị trấn không có gì lạ, nhưng nguyên liệu nấu lẩu vẫn còn một ít.”

Triệu Chấn Vũ nuốt một ngụm nước miếng.

“Lẩu ngon! Đã lâu rồi tôi chưa được ăn một bữa ngon!”

Trên đường cao tốc, cháo và mì ăn liền tất nhiên thơm, nhưng cũng không chịu nổi khi ăn liên tiếp nhiều ngày như vậy.

Nụ cười trên mặt trấn trưởng càng sâu hơn: "Được, tôi sẽ cho người chuẩn bị!”