Chương 48

Anh ta quanh quẩn tại chỗ hồi lâu, cuối cùng mắng nhẹ một tiếng, đành phải đối phó với đám cương thi bình thường đang vọt tới trước mắt cuồn cuộn không ngừng.

Một màn này, hoàn toàn rơi vào trong mắt Tư Triết và Lâm Vi Nhiên.

Thừa dịp đánh nhau, Lâm Vi Nhiên tựa vào sau lưng Tư Triết, thấp giọng nói: "Cô ấy cố ý.”

Cố ý thả con cương thi cấp ba kia đi.

Nhưng tại sao? Thả nó đi, trấn trưởng có thể mưu đồ gì?

Tư Triết thấp giọng nói: "Cuối cầu còn có hai dị năng giả canh giữ.”

Hai dị năng giả cấp một kia có tác dụng gì?

Chờ một chút, suy nghĩ của Lâm Vi Nhiên chợt lóe.

Nếu như giữa bọn họ có một dị năng giả cấp hai...

Lâm Vi Nhiên đột nhiên quay đầu, tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng trấn trưởng.

Cho đến lúc này, cô ta cuối cùng cũng hiểu được mục đích thật sự của trấn trưởng.

Nói cái gì mà nhường ra hai viên tinh thạch cấp ba, chẳng qua đều là lời nói suông dẫn bọn họ mắc mưu bán mạng!

Người của anh ta chỉ cần canh giữ ở cuối cầu, là có thể dễ dàng thu hoạch một viên tinh thạch của cương thi cấp ba, đến lúc đó lại làm bộ thả cương thi chạy, là có thể hoàn hảo mà bỏ tinh thạch vào túi của mình!

“Vi Nhiên, bình tĩnh một chút.”

Giọng điệu bình tĩnh của Tư Triết có tác dụng trấn an kỳ lạ, Lâm Vi Nhiên nhanh chóng tỉnh táo lại.

Bây giờ quan trọng nhất là giải quyết cương thi trước mắt.

Bọn họ đã bị hố, viên tinh thạch còn lại này, phải đoạt tới tay!

“Em hiểu rồi.”

Đánh nhau ở đầu cầu vẫn còn tiếp tục, đuôi cầu lại hoàn toàn không biết gì về chuyện xảy ra bên này.

Hai dị năng giả cấp một ở lại, một người đang ôm vũ khí trông coi, một người làm bộ như không có chuyện gì đi về phía Tô Tô đang ở trong xe.

“Xuống xe!”

Tô Tô tỉnh táo đặt câu hỏi, "Tôi không có dị năng, nếu sau khi xuống xe gặp phải cương thi, bị thương làm sao bây giờ?"

“Vậy cô yên tâm, tôi sẽ không để cô bị thương.”

Trương Nhị ném tinh thạch Triệu Chấn Vũ đưa tới, cười hắc hắc: "Tôi chỉ bị người ta phân phó, cho cô nếm chút đau khổ mà thôi.”

Tô Tô hiểu rõ: "Là Triệu Chấn Vũ phải không?”

“Mặc kệ là ai! Dù sao hôm nay cô cũng phải xuống xe!”

Trương Nhị mở cửa xe, không nói lời nào kéo cánh tay Tô Tô, muốn cưỡng chế kéo cô xuống xe.

“Má!”

"Cái gì cắn tôi!"

Trương Nhị kêu thảm một tiếng, cúi đầu mới thấy trên cánh tay Tô Tô có một con rắn độc đen kịt xoay quanh!

Hai cái răng nanh của nó vừa mới rút từ trong da người đàn ông ra, gần như trong một giây tiếp theo, màu môi Trương Nhị lập tức từ màu tím biến thành đen!

“Anh! Anh! Em bị rắn cắn!”

Trương Đại đứng cách đó không xa trông coi mặt cầu nhíu mày: "Nói bậy bạ cái gì? Nơi này ở đâu ra rắn độc!”

Mắng là mắng như vậy, nhưng cước bộ của anh ta vẫn đi về hướng Trương Nhị.

Tô Tô không nghĩ tới Tiểu Hắc sẽ dứt khoát cắn cho người đàn ông này một ngụm, muốn ngăn cản cũng đã muộn, chỉ đành lo lắng mà đẩy con rắn đen trở lại trong ba lô.

“Mau trốn đi!”

Cô đã tận mắt chứng kiến uy lực khi Tiểu Hắc cắn người, dị năng giả cấp hai như Ngô Chí nói chết là chết, huống chi là Trương Nhị chỉ có dị năng cấp một.