Chương 50

Không được! Cô thậm chí còn không phải là dị năng giả cấp một!

Chống lại một con cương thi cấp ba, đây đã là cực hạn cô có thể làm được!

Mắt thấy cương thi đã giãy dụa nửa thân thể, đáy lòng Tô Tô lại càng ngày càng tuyệt vọng, chẳng lẽ sống lại một lần, tính mạng của cô nếu so với đời trước còn ngắn ngủi hơn sao?

Chẳng lẽ là cô quá liều lĩnh, không nên đi theo những dị năng giả này ra ngoài... Không! Cô tranh thủ vì bản thân mình, có cái gì sai!

Cảm giác không cam lòng mạnh mẽ khiến cho ánh sáng trắng lại mạnh lên một lần nữa, ánh mắt của cương thi cũng mê mang vài giây.

Nhưng tất cả cũng chỉ là nỏ mạnh mất đà, Tô Tô không thể ra tay giải quyết cương thi.

Cô thậm chí không dám đến gần nó, bởi vì nó còn chưa được thuần phục, cánh tay của nó còn không ngừng giãy dụa cào cấu, một khi đến gần, không chừng khi tinh thần buông lỏng, đã bị nó nắm chắc cơ hội móc tim ra!

Tô Tô sắp tuyệt vọng rồi.

Cô run rẩy cánh tay, muốn móc Tiểu Hắc ra, ném nó ra xa một chút, tốt nhất ném tới dưới cầu, ai cũng không tìm thấy nó.

Nhưng cô móc ra một khoảng không.

Tiểu Hắc chẳng biết từ lúc nào đã bò từ trên người cô xuống.

“Tiểu Hắc!”

Tô Tô kinh hoảng mà la lên, giương mắt lại phát hiện nó đã "bơi" đến trước mặt cương thi cấp ba.

“Tiểu Hắc! Mau trở lại! Nó sẽ xé nát mày!”

Con rắn đen ngoảnh mặt làm ngơ, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cương thi vài giây, bỗng nhiên há to miệng!

Quả cầu lửa màu xanh lớn lao ra ngoài!

Gần như trong nháy mắt nó lập tức cuốn sạch cương thi cấp ba, cương thi còn đang bị ánh sáng trắng trấn áp ngay cả sức lực phản kháng cũng không có, bị đốt thành tro bụi ngay tại chỗ!

Tô Tô trợn mắt há hốc mồm.

Vậy mà cô đã quên Tiểu Hắc còn có thể phun ra lửa, nó là một con rắn có dị năng!

“Tiểu Hắc…”

Tô Tô xụi lơ trên mặt đất, cô ngơ ngác nhìn con rắn phun xong quả cầu lửa có vẻ đặc biệt uể oải kia, đột nhiên cố hết sức lực, lập tức bò đi tới nơi cương thi bị đốt thành tro tàn, một tay ôm con rắn đen vào trong ngực.

“Cảm ơn mày, thật sự cảm ơn mày!”

Nước mắt lộp bộp rơi xuống, cô cũng không phải là một kẻ mạnh kiên cường dũng cảm lý trí, cô phải dựa vào sự không cam lòng mãnh liệt mới có thể đi tới nơi này.

Sống chết trước mắt, vẫn là con rắn đen "không quan trọng" này cứu cô một mạng.

Chờ sau khi sợ hãi và cảm động qua đi, Tô Tô mới nhớ tới xem xét thương thế của Tiểu Hắc.

"Mày không sao chứ, có chỗ nào bị thương không?"

Con rắn đen yên lặng nằm trong lòng cô, lưỡi rắn màu đỏ tươi yếu ớt vô lực phun ra nuốt vào.

Tô Tô nâng nó lên lật xem hồi lâu, cũng không thấy vết thương nào cụ thể.

Chẳng lẽ là dùng quá nhiều dị năng, mất sức?

Nếu là như vậy, nghỉ ngơi tử tế nửa ngày là có thể khôi phục trở lại.

Tô Tô cuối cùng cũng yên lòng, cánh tay thả lỏng mà xê dịch về phía sau, lập tức giữ chặt một “hòn đá" cứng rắn.

Chờ một chút, đây là?

Cô chợt cảm thấy không thích hợp lắm, cúi đầu nhìn, phát hiện viên "cục đá" rơi vào trong tro tàn kia, thực ra là một viên tinh thạch màu cam.

Màu cam, tinh thạch cấp ba.

Tim Tô Tô trong nháy mắt đập nhanh.