Chương 8

“Chơi cái gì? Ngô Chí muốn cᏂị©Ꮒ cô sao?” Vẻ mặt Triệu Chấn Vũ châm chọc, "Cô cho rằng bây giờ vẫn là trước tận thế? Tên đàn ông nào cũng đều do cô chọn lựa? Anh ta là dị năng giả cấp hai, muốn người phụ nữ gì không được! Ai biết có phải cô quấn lấy bảo anh ta mang theo cô vào rừng, muốn mượn cơ hội chiếm lợi ích, kết quả người chết rồi, cô lại thoái thác trách nhiệm!"

Nói một hồi khiến cho mấy dị năng giả đồng cảm, tất cả ánh mắt hoài nghi đều hướng về phía Tô Tô.

Bọn họ là dị năng giả, cô là người bình thường, người bình thường dễ dàng chết nhất, dù cãi lại như thế nào đều vô dụng.

Tô Tô biến thành câm điếc, không mở miệng nữa.

“Em họ của cô hại chết Ngô Chí, dù sao cũng phải có cách ăn nói, nếu không thì ném cô ta đi, loại phụ nữ bụng dạ khó lường này lăn lộn trong đội ngũ, tôi sợ một lúc nào đó cô ta lại hại toàn bộ chúng ta!"

Từ lúc Tô Tô nói ra hai chữ kia, Lâm Vi Nhiên lập tức trầm mặc.

“... Quên đi.”

“Cái gì mà quên đi?”

“Em ấy cũng không cố ý, ai cũng không nghĩ tới Ngô Chí sẽ bị rắn độc cắn chết." Lâm Vi Nhiên mím môi, "Chấn Vũ, cho tôi mặt mũi, dừng ở đây đi.”

Triệu Chấn Vũ hậm hực thở phì phò, nghẹn khuất vài giây, vẫn chọn thỏa hiệp.

“Được, nể tình cô ta là em họ của cô, tôi không so đo với cô ta.”

Trò khôi hài kết thúc, những người khác lục tục rời khỏi rừng.

Tô Tô cố gắng vài cái, đứng lên đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua Lâm Vi Nhiên, người phía sau gọi cô lại: "Đợi đã…”

Tô Tô chỉ làm như cái gì cũng không nghe thấy, buồn bực đi ra khỏi rừng, một lần nữa trà trộn vào nhóm người bình thường bên trong đội ngũ.

Khóe môi Lâm Vi Nhiên càng mím chặt, theo bản năng nhìn về phía Tư Triết đang đứng bên cạnh mình.

“Có phải em đã làm sai hay không?”

“Có lẽ em ấy không thích Ngô Chí, em còn bảo Ngô Chí tiếp cận em ấy…”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy." Tư Triết giơ tay lên, xoa xoa mái tóc cô ta, "Ngô Chí đã chết, những thứ này đều không quan trọng.”

“Cũng đúng." Lâm Vi Nhiên thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ nói, "Thật ra em và em họ này cũng đã nhiều năm không gặp, có lúc thật sự không biết rốt cuộc em ấy đang nghĩ gì. Ngô Chí... Có lẽ kêu lên một tiếng đúng lúc, cũng sẽ không chết.”

“Thiếu một tay chiến đấu mà thôi, em không tin anh?" Tư Triết nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay cô, "Cho dù chỉ có một mình anh, cũng có thể thuận lợi đưa em tới căn cứ phía Nam.”

Lâm Vi Nhiên đỏ mặt.

"Chắc chắn là em tin tưởng anh rồi."

“...”

Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, cánh rừng trở về yên tĩnh.

Dưới bóng đêm che khuất, không ai nhìn thấy, một con rắn đen bò quanh thân cây sừng sững.

Nó thò đầu ra từ sau tàng cây, dựng thẳng đồng tử, nhìn chằm chằm về phía đám người đang tụ tập thêm lần nữa.

Sau một lúc lâu, bụi cỏ bỗng nhiên lay động kịch liệt vài cái, có thứ gì đó trượt qua.

Trong đội ngũ, không biết là ba lô của ai không có kéo chặt, lộ ra một lỗ hổng thật lớn.

Động vật máu lạnh âm u, chậm rãi, bí mật bò vào ba lô.