Chương 1225: Chồng ơi, hẹn hò không? (95)

Chương 1225: Chồng ơi, hẹn hò không? (95)

Lưng anh cứng nhắc, đúng lúc này, di động chợt vang lên.

Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, lập tức đổi sắc mặt.

Hạ Úc Huân nghển đầu dò xét, len lén nhìn, mặc dù chắc chắn rằng anh sẽ không gọi người cầu cứu để người ta nhìn thấy bộ dáng của mình lúc này, nhưng khó tránh được chút bất an, vội vã cuống cuồng tranh thủ thời gian nhanh chóng lấy còng tay còng cổ tay hai người lại

Anh nhìn biểu lộ bất an của người con gái bên cạnh, do dự một chút rồi ấn nghe điện thoại, "Có việc gì?"

"Đường tổng, ngài quả thực liệu sự như thần! Tất cả đều như anh suy đoán, chúng tôi đã theo bố trí của ngài..."

"Nói điểm chính."

"Nội gian đã bắt được, đang đợi ngài trở về xử lý."

"Biết ."

"Cái kia, ngài bây giờ ở nơi nào? Có cần tôi tới đón không?"

"Không cần."

...

Anh vừa nghe xong điện thoại liền phát hiện Hạ Úc Huân vèo một tiếng nhanh như cắt đã ngồi về chỗ cũ, nhìn trần nhà, một bộ tôi hoàn toàn không hề nghe lén.

Nhưng đúng là cô không nghe rõ được gì cả, chỉ biết Đường Tước có chuyện phải đi.

Hiện tại phải làm sao?

Cũng không thể thật sự cầm tù anh cả một đời!

Đường Tước không biết đang suy nghĩ gì, cũng một mực không nói, trong lúc nhất thời trong phòng yên tĩnh không có một chút âm thanh

Sau một lúc lâu, anh rốt cục mở miệng, ngữ khí vẫn là trước sau như một thanh lãnh, xa cách, "Cô muốn thế nào mới đồng ý mở khóa?"

Hạ Úc Huân xiết chặt hai tay, ổn định tinh thần, "Em đã nói rồi, trừ phi anh nhớ ra em là ai."

"Nếu như tôi một đời cũng không nhớ ra?" Anh đột nhiên nhìn chằm chằm cô hỏi.

Hạ Úc Huân nghe vậy sắc mặt đột nhiên biến đổi, trái tim như bị vạn kim châm, đau đớn đền gần như không thể thở nổi.

Một đời cũng không nhớ ra...

Có phải muốn nói rằng người kia vĩnh viễn biến mất trên thế giới này...

Mặc dù anh còn sống, nhưng thanh mai trúc mã của cô, BOSS của cô, chồng của cô, ba của con trai cô đã không còn tồn tại...

Nếu như vậy thì cũng đâu khác gì đã chết?

Đường Tước đã từng nói với cô, quá khứ của người kia đối với anh mà nói chỉ là chuyện của người xa lạ, mà người đàn ông trước mặt cô đây, cũng chỉ là một người xa lạ có tướng mạo giống với Lãnh Tư Thần mà thôi...

Trước đó cô luôn khống chế chính mình không nên nghĩ tới khả năng tàn nhẫn này, nhưng giờ phút này lại nghe chính miệng anh nói ra, tựa như vết sẹo lâu ngày mới khép miệng giờ lại bi xé ra, máu chảy đầm đìa, lâu như vậy mới tìm kiếm được chút hi vọng, lại bỗng nhiên mất tất cả, như đang ở trên cao rồi bị đạp rơi xuống vực...

Hạ Úc Huân sắc mặt trống rỗng mà hoảng hốt, dường như đang chịu đả kích lớn, miệng há to nhưng một chữ cũng không nói ra nổi, hai tay níu lấy góc áo không ngừng run rẩy, chờ nước mắt rơi trên bàn tạo ra âm thanh lộp bộp, lúc này cô mới phát hiện mình thế mà lại khóc...

Anh không nghĩ tới mình chỉ nói một câu mà cô lại phản ứng lớn như vậy, lập tức hối hận, hận không thể đem chính mình một giây trước đập chết đi, bàn tay nắm chặt thành quyền, nếu không phải hai chân đã không còn cảm giác, giờ phút này có lẽ anh đã không nhịn được đem cô ôm chặt trong lòng...

Nhưng mà thân thể may mắn khống chế được, miệng lại không quản được, "Hiện tại tôi có việc nhất định phải về công ty, nếu cô muốn đi theo thì đi."

Hạ Úc Huân chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra hai mắt đỏ bừng, có chút mộng bức mà nhìn anh.

Anh lập tức bổ sung một câu, "Tùy cho cô còng bao lâu cũng được."

Nói xong trên gương mặt đã lâu không đổi sắc lại lộ ra một tia bực bội, thúc giục nói, "Thay quần áo khác đi."

Hạ Úc Huân lau mắt, cuống họng có chút khàn khàn, "Em không còn bộ nào khác..."