Chương 1233: Chồng ơi, hẹn hò không? (103)

Chương 1233: Chồng ơi, hẹn hò không? (103)

Hạ Úc Huân ngẩng đầu định xem người đến là ai, nhưng đột nhiên lại bị đè xuống giường, cảm giác ấm áp chợt phủ lên môi...

"Đường Tước! Đường... Ách..." Phương Diệu Hồi hùng hùng hổ hổ vọt vào, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này trong phòng thì đột nhiên lặng thinh.

"Ôi.. Đường Tổng xin lỗi tôi không thể ngăn được ngài ấy!" Trợ lý thở hồng hộc chạy vào theo, nhìn thấy hành động của ông chủ cũng giật nẩy mình, mặt cũng đỏ lên.

Phương Diệu Hồi sửng sốt hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, lại áp sát tai trợ lý phàn nàn, "Sao cậu không nói với tôi trong phong hắn có phụ nữ!"

Hiển nhiên lần này đúng là hắn tới không phải lúc!

"Tôi muốn cũng không có cơ hội nói! Còn chưa kịp mở miệng ngài đã như hỏa tiễn xông vào phòng rồi!" Làm trợ lý đúng là khổ hết chỗ nói mà.

Phương Diệu Hồi ánh mắt sáng rực như tia X quang như muốn quét xuyên qua người Đường Tước để nhìn xem người phụ nữ dưới thân anh là ai, tới khi một ánh mắt lạnh lẽo bắn tới như muốn bắn mù hai mắt hắn, nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn khó khăn dời ánh mắt sang nơi khác, "Khụ, khụ. Không có chuyện gì, quấy rầy rồi, hai người cứ tiếp tục...tiếp tục... haha..."

Chậc chậc, nhìn một tí mà làm như muốn gϊếŧ người đến nơi,chẳng lẽ lần này là thật ?

Lại nói Đường Tước ở đâu tìm được bảo bối này vậy?

Bọn họ trong giới này tuấn nam mỹ nữ gì chưa từng thấy qua, gặp được không ít của hiếm lạ, nhưng vị trước mắt kia đúng là rất đặc biệt, đúng là rất câu người, nhất là đôi mắt tím thoáng ẩn thoáng hiện kia...

Khó trách đến Đường Tước cũng không kìm lòng được...

Thực ra cũng không phải là không gần nữ sắc, mà là mắt cao quá thôi...

Cho tới tận khi vị bác sĩ kia cùng trợ lý biết ý lui ra, Hạ Úc Huân mới thẫn thờ tỉnh lại, động tác đơ cứng nhấc ngón tay chạm lên môi mình "Anh anh anh... Sao anh đột nhiên lại ...!"

Đường Tước ung dung ngồi dậy, như không có chuyện gì xảy ra, với lấy laptop bên cạnh tiếp tục làm việc.

Rất nhanh Hạ Úc Huân đã nghĩ thông, vừa rồi là anh cố ý lợi dụng cô để đuổi khéo bác sĩ đi, cô không khỏi tức giận: "Anh đây là giấu bệnh tránh thuốc anh biết không? Như vậy thật sự không tốt!"

Đường Tước không biết có bỏ lời của cô vào tai không, vẫn như cũ lờ cô đi, định di chuyển, ý muốn rời giường.

Hạ Úc Huân thấy anh tốn sức, vốn muốn qua dìu anh một tay, nhưng lại bị anh lạnh lùng tránh đi.

Về tới bàn làm việc, Hạ Úc Huân trong lòng từ đầu đến cuối buồn chồn, cũng không chơi nổi trò chơi này nữa, trong đầu đều là bệnh tình của Đường Tước, còn về cả vị bác sĩ Phương ban nãy.

Thấy Đường Tước chăm chú làm việc không để ý tới mình, Hạ Úc Huân mở điện thoại nhắn cho Diệp Cẩn Ngôn một chút tin tức.

[ Hạ Úc Huân: Diệp tiên sinh, anh có nghe ngóng được chuyện gì không, có biết bên người Đường Tước có một vị bác sĩ Phương không? Chuyện gấp! Đừng gọi điện lúc này tôi không tiện nghe! ]

Đợi một hồi, điện thoại cuối cùng cũng có động tĩnh.

Để tránh quấy rầy đến Đường Tước, Hạ Úc Huân vội vàng tắt thông báo, sau đó nhanh tay mở tin nhắn Diệp Cẩn Ngôn vừa gửi.

[ Diệp Cẩn Ngôn: Cô muốn nói tới Phương Diệu Hồi sao? Hắn là ở chi thứ của Đường gia, hiện là bác sĩ tư nhân của Đường Tước. Người này có vấn đề gì sao? ]

[ Hạ Úc Huân: Tôi muốn gặp anh ta hỏi thăm một chút bệnh tình của Đường Tước. Anh có phương thức liên lạc không? ]

Diệp Cẩn Ngôn rất nhanh gửi cho cô nick Wechat của Phương Diệu Hồi, sau đó bổ sung một câu: người này kín miệng, sợ là không dễ nghe ngóng, cô cứ thử xem sao!

Hạ Úc Huân nhắn một tin cảm ơn, sau đó vào Wechat tìm cái nick kia.

Chương 1234: Chồng ơi, hẹn hò không? (104)