Chương 1235: Chồng ơi, hẹn hò không? (105)

Chương 1235: Chồng ơi, hẹn hò không? (105)

"Thật sự có con mồi mới rồi? Là tiểu thư nhà nào vậy? Tôi có biết không?" Đường sách cũng có chút tò mò, đi tới hỏi. Trong giới này có người phụ nữ nào gợi lên được sự hứng thú của Phương Diệu Hồi như vậy mà hắn lại không biết sao?

Phương Diệu Hồi gỡ kính xuống, nở nụ cười thần bí, "Tình nhân nhỏ bé của Đường Tước!"

Đường Sách nghe vậy cả kinh, đến tròng mắt cũng suýt rơi xuống, "Hả! Thật hay giả vậy? Tình nhân của Đường Tước? Cậu thế mà đến tình nhân của Đường Tước cũng dám thông đồng? Cậu muốn chết đến điên rồi à?"

Lượng tin tức quá sốc, hắn thật sự không biết làm thế nào diễn tả được sự kinh hoảng của mình lúc này!

"Không phải như vậy mới kí©h thí©ɧ sao?" Phương Diệu Hồi nhìn chằm chằm điện thoại di động trên tay "Tôi lúc này không tiện gọi điện thoại, cũng không tiện nghe tin nhắn thoại", nghĩ đến Đường Tước lúc này hẳn đang ở ngay bên cạnh cô, hắn đưa ngón tay thon dài lên khẽ vuốt môi, hiên nhiên là đang cực kỳ hứng thú.

"Cậu, cái tên điên này!" Nhìn dáng vẻ hi hi ha ha biếи ŧɦái của hắn, Đường Sách chỉ biết câm nín.

Quen biết lâu như vậy, đương nhiên hắn cũng biết, Phương Diệu Hồi này chính là một tên quỷ đội lốt thiên thần, thích nhất máy trò mạo hiểm, có tính khiêu chiến, nhưng không ngờ hôm nay hắn lại đổi một phương thức tìm chết kinh dị như vậy!

Đường Sách hận không thể mắng hắn tới đầu rơi máu chảy, để hắn tỉnh táo lại một chút, nhưng tên gia hỏa này trong tộc lại có bối phận cao hơn hắn.

Đường Sách dựa theo bối phận phải gọi Đường Tước một tiếng chủ nhỏ, mà bối phận của Phương Diệu Hồi lại là ... cũng một chữ nhỏ như khi hắn gọi Đường Tước nhưng không phải là chú nhỏ, cậu nhỏ mà là... ông trẻ. ( tiểu thúc - chú nhỏ, tiểu gia - ông nhỏ, nhưng mình muốn dịch sát với cách xưng hô ở Việt Nam nên mình để ông trẻ nhé, gọi ông nhỏ nghe kỳ lắm)

Cho nên mặc dù tuối tác hai người không mấy chênh lệch, bình thường cũng thoải mái chơi đùa không có gì cố kỵ, nhưng vẫn có mấy lời hắn không tiện nói ra, nếu không nhất định tên này sẽ lấy bối phận ra ép hắn.

Phương Diệu Hồi lúc này đã không còn để ý tới Đường Sách bị hắn cho leo cây, hoàn toàn đắm mình trong hưng phấn: [ Đường Tước đang ở bên cạnh cô? ]

[ Hạ Úc Huân: Đúng thế. ]

[ Phương Diệu Hồi: Tốt, nếu vậy tôi nhắn tin đi. Tôi giờ rất rảnh, cô muốn hỏi chuyện gì? ]

[ Hạ Úc Huân: Tôi muốn hỏi... Vừa rồi anh tới công ty có chuyện gì vậy? ]

[ Phương Diệu Hồi: Là đến lịch hẹn làm trị liệu chó Đường Tước, chân hắn cần đúng giờ xoa bóp với chườm nóng, nhưng tên này cứ 2 3 ngày lại chạy mất không gặp được người, hôm nay vất vả lắm mới gặp được hắn, kết quả... ]

Hạ Úc Huân nhìn thấy dấu 3 chấm kia, gương mặt lập tức đỏ bừng.

[ Hạ Úc Huân: Trị liệu... Cũng là nói, chân của anh ấy không hoàn toàn vô phương cứu chữa, vẫn có cơ hội phục hồi? ] Hạ Úc Huân có chút kích động.

[ Phương Diệu Hồi: Không phải, với trình độ y khoa hiện tại, chân của hắn đúng là không thể trị khỏi. Nhưng dù là tạm thời không có cách, nhưng với sự tiến bộ nhanh chóng của y khoa như hiện nay, thế giới lại rộng lớn như vậy, nói không chừng ngày nào đó sẽ có cách! Cho nên, hiện tại hắn cần phải bảo dưỡng thật tốt, tránh cho cơ chân bị teo rút thoái hóa, nếu không đến lúc tìm được cách chữa thì cũng vô ích. ]

[ Hạ Úc Huân: Thì ra là như vậy... ]

[ Phương Diệu Hồi: Còn chuyện gì muốn hỏi sao? ]

Hạ Úc Huân một bên cân nhắc còn chuyện gì muốn hỏi, một bên lại cảm thấy thật khó hiểu, tại sao Phương Diệu Hồi này lại không giống những gì Diệp Cẩn Ngôn nói với cô, chẳng những không kín miệng mà cô hỏi gì hắn liền nói nấy? Khiến cô không khỏi nghi ngờ đến cùng hắn có đang nói thật hay không?

Nhưng những lời kia đúng là không có chút sơ hở nào.

Hạ Úc Huân nghĩ nghĩ, cuối cũng vẫn quyết định hỏi chuyện kia: [ Đường Tước anh ấy... Thật sự bị mất trí nhớ sao? ]