Chương 1236: Chồng ơi, hẹn hò không? (106)

Chương 1236: Chồng ơi, hẹn hò không? (106)

Lần này Phương Diệu Hồi không trực tiếp trả lời, mà là một câu hỏi: [ Cô rất quan tâm hắn? ]

Hạ Úc Huân nghĩ dù sao hắn cũng thấy được một màn kia rồi, liến nhắn lại một chữ [ Đúng!]

[ Hai người phát triển tới đâu rồi? ] Phương Diệu Hồi lại hỏi.

Câu hỏi này có chút đi quá giới hạn...

Hạ Úc Huân không có cách nào trả lời, chỉ nhắn 3 dấu chấm.

Nhưng không ngờ Phương Diệu Hồi lại nhắn lại rằng: [ Cô nhất định muốn đi theo Đường Tước? Chỗ đó của hắn phế rồi mà... ]

Hạ Úc Huân không nhịn nổi người khác nói xấu Đường Tước, dưới sự kịch động mà nhắn đi 2 chữ: [ Nói bậy! ]

Phương Diệu Hồi cũng ngay lập tức nhắn lại: [ ha ha. ]

Hạ Úc Huân nhìn thấy ha ha hai chữ lập tức kịp nhận ra, mình bị tên này chơi rồi! Đây không phải thừa nhận đã làm chuyện đó với Đường Tước hay sao...

Hạ Úc Huân tức giận nhắn đi [ !!! ].

Phương Diệu Hồi: [ Đừng nóng giận, Đường Tước một mực không gần nữ sắc, cha hắn lo lắng thân thể hắn có vấn đề, bảo tôi để ý hắn,nhưng tính cách Đường Tước thế nào cô cũng biết, tôi căn bản không có chỗ ra tay. Cũng tốt bay giờ có thể cho lão già kia một câu trả lời thỏa đáng rồi. ]

Thì ra là như vậy...

Hạ Úc Huân thấy lời giải thích tâm tình cũng hòa hoãn đôi chút, nhưng vấn đề kia hắn vẫn chưa trả lời cô!

Đang nóng lòng, Phương Diệu Hồi đã nhắn lại : [ Đường Tước bị thương vùng đầu, đúng là mất trí nhớ . ]

Nhìn thấy câu nói này, Hạ Úc Huân chán nản ghé vào trên bàn...

Đang chuẩn bị tiếp tục đánh chữ, bỗng cổ tay phải bị xiết chặt, bị một lức lớn giật qua.

"A, chuyện gì vậy?" Hạ Úc Huân mê mang nhìn cổ tay mình bị Đường Tước nắm chặt.

"Đừng nhúc nhích!" Đường Tước sắc mặt âm u.

"Ảnh hưởng đến anh à! Thật xin lỗi, xin lỗi em không động nữa!" Hạ Úc Huân vội vàng đem tay phải đàng hoàng để lên bàn.

Đường Tước mặt lạnh, ánh mắt một lần nữa trở lại trên màn hình máy tính. .

Hạ Úc Huân cẩn thận từng tí do xét anh, tại sao lại có cảm giác tâm trạng anh không được tốt lắm

Mặc dù lúc nào anh cũng có biểu cảm như "Tôi đang có chuyện không vui", nhưng lúc này đúng là không vui thật.

Có lẽ bởi vì cô quấy rầy anh làm việc,mặc dù còn có chút chuyện muốn hỏi, nhưng Hạ Úc Huân cũng không tiếp tục gửi tin nữa, thế là quy củ gục xuống bàn, chống cằm nhìn chằm chằm Đường Tước.

Ánh mắt bên cạnh quá mức nóng bỏng, khiến anh còn cảm thấy buồn bực hơn, trong cơ thể dâng lên một cảm giác khô nóng, nhưng trên gương mặt vẫn không chút gì thay đổi, đôi mắt lặng như biển không gió, nhưng nhìn mặt biển thì bình yên nhưng ai biết dưới lòng đại dương là vô vàn ngọn núi lửa chỉ trực tuôn trào.

Hạ Úc Huân nhìn một hồi, vô ý sờ sờ bụng, cô lại đói rồi.

Thế nhưng lại sợ quấy rầy Đường Tước, nên đành phải chịu đựng.

Mười phút sau, nhịn không được , đói quá đi mất.

Cô lại bắt đầu lén lén lút lút cầm điện thoại.

"Chuyện gì nữa?" Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói của Đường Tước.

Hạ Úc Huân giật nảy, cứ nghĩ rằng mình như người tàng hình trong mắt anh, cho nên không nghĩ tới anh lại chủ động nói chuyện với cô.

"À, em... em đói... cho nên muốn gọi chút đồ ăn ngoài..." Hạ Úc Huân có chút quẫn bách, sau đó mong đợi hỏi, "Có được không?"

Đường Tước không trả lời trực tiếp gọi điện thoại bảo nhân viên mang lên chút đồ ngọt.

Hạ Úc Huân xun xoe, ra vẻ cực kỳ cảm kích, "Cám ơn anh! Để em lấy thân báo đáp thế nào?"

"..." Đường Tước đương nhiên chỉ có thể lựa chọn không nhìn, nhưng lại khóe miệng không tự chủ được mà hơi nhếch lên.

Chương 1237: Chồng ơi, hẹn hò không? (107)