Chương 1240: Chồng ơi, hẹn hò không? (110)

Chương 1240: Chồng ơi, hẹn hò không? (110)

Đúng là cô đói thật

Anh nhìn xuống bụng cô với ánh mắt khó hiểu, nhiều đồ ăn như vậy, chạy đi đâu hết rồi chứ?

Cái hình tượng "thùng cơm" này thực sự không tốt chút nào, Hạ Úc Huân cố gắng cứu vãn hình ảnh của mình, "Thật ra trước đây em cũng không có ăn nhiều như thế, nhưng khoog biết vì sao đột nhiên lại ăn được như vậy... A, nhất định là tại anh!"

Anh đang nghĩ ngợi rốt cuộc thì mình có liên quan gì, liền thấy được ánh mắt lưu manh lại có chút giả e thẹn của cô, " Đều tại anh nhìn quá ngon!"

"..." Đúng là không thể dùng tư duy của người bình thương để nói chuyện với cô mà.

Thấy thiếu gia nhà mình hiếm khi xuống ăn cơm đúng bữa như vậy. lão quản gia vui đến phát khóc, nhìn Hạ Úc Huân như đang nhìn đấng cứu thế, thật sự khiến cô có chút chột dạ.

Nhưng mà, rất nhanh sự chú ý của cô đã chuyển tới một bàn mỹ thực, hoàn toàn xóa đi tâm tình tiêu cực của cô.

Đang chuẩn bị ăn như gió cuốn,cô lại phát hiện một chuyện hết sức đau khổ

Tay phải của cô đang bị còng lại với anh, còn phải dấu diếm để ở phía dưới, cô chỉ có thể dùng tay trái gắp thức ăn, khổ quá mà .

"Bác sĩ Hạ, vì làm phép cho thiếu gia nên tay kia không thể cử động sao? Để tôi giúp cô gắp thức ăn nhé! Có cần tôi tìm người tới giúp cô ăn không?" Lão quản gia quan tâm hỏi.

"Ách, Khụ khụ khụ... Không cần không cần! Tôi từ từ ăn là được rồi!" Hạ Úc Huân vội vàng cự tuyệt, chỉ có thể gắp những món dễ gắp, còn những thứ như trứng hay thịt viên thì đành ngồi nhìn rồi chảy nước miếng...

Nhưng mà cho dù có khó khăn gian khổ, với ý chí kiên cường của mình cô cũng đãnhanh chóng xử xong 3 bát cơm.

Loại bát ở đây khá nhỏ, ba bát kia cũng chỉ như 2 bát thường mà thôi.

Đang tiếp tục sang bát thứ tư, trong bát đôt nhiên có thêm một miếng tôm viên, là Đường Tước dùng đũa gắp cho cô .

"Cảm ơn nha! Em còn muốn ăn cái kia, cái kia nữa..." Hạ Úc Huân lập tức không khách khí đưa ra yêu cầu.

Anh nhìn cô một cái, sau đó ngoan ngoãn gắp từng món cho cô.

Toàn bộ người làm đều kinh ngạc tới há mồm.

Hạ Úc Huân đang ăn uống vô cùng sung sướиɠ, đột nhiên cảm thấy phía đổi diện có một ánh mắt rực lửa bắn tới, là cô hầu khi nãy.

Ách, cô ấy sẽ không vạch trần mình với quản gia chứ?

Nhưng Hạ Úc Huân không nghĩ tới, cô hầu kia đúng là di cáo trạng cô nhưng không phải với quản gia mà trực tiếp báo với Đường Tước.

"Thiếu gia! Người phụ nữ này đang lừa gạt mọi người, cô ta chẳng phải là đại sư gì cả! Vừa rồi tôi tận mắt nhìn thấy... ở ban công... Tôi thấy cô ta lén lún vấy bẩn thiếu gia..." Cô hầu nhỏ tức giận tới đỏ bừng hai má.

Đậu xanh rau muống! Cái gì gọi là vấy bẩn hả?

Em gái có thể đừng dùng từ kinh khủng như vậy được không?

Hạ Úc Huân thực sự muốn đâm đầu xuống đất vì xấu hổ .

Cô lại vụиɠ ŧяộʍ quan sát phản ứng của Đường Tước, nhưng với khuôn mặt đơ ngàn năm kia thì cô thực sự không thể nhìn ra cảm xúc gì.

"Biết rồi." Sau một lúc lâu, anh mới nhàn nhạt nói một câu.

Cô hàu gái thấy phản ứng thiếu gia nhà mình bình tĩnh như vậy, cũng không có ý muốn trừng phạt Hạ Úc Huân, liền lộ ra vẻ mặt vô cùng buồn tủi đau khổ, không cam lòng nói tiếp, "Thiếu gia, không chỉ có lần này, trước kia rất lâu tôi đã phát hiện người phụ nữ này không bình thường rồi, hôm thiếu gia phát sốt, cô ta trên dnh nghĩa là chăm sóc cậu, nhưng thực ra lại rất vô lễ, cứ sờ tới sờ lui trên người thiếu gia! Khi đó tôi nghe quản gia nói cô ta là đại sư, đang trừ tà, mới nghĩ rằng đó là đang làm phép nên không nói cho thiếu gia, nhưng với hành vi hôm nay của cô ta tôi có thể khẳng định, cô ta chính là đồ lừa đảo, chỉ muốn chiếm tiện nghi của thiếu gia!"