Chương 1241: Chồng ơi, hẹn hò không? (111)

Chương 1241: Chồng ơi, hẹn hò không? (111)

Nhìn biểu cảm đầy căm phẫn của cô hầu, vai chính trong câu chuyện của chúng ta, Hạ Úc Huân chỉ biết lẳng lặng che mặt.

Xin nhờ đi, cô cũng có làm cái gì đâu? Chẳng qua chỉ là hôn anh một cái thôi mà? Với lại không phải chỉ là hôn mắt thôi sao...

Người đàn ông vẫn không để lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ đưa mắt nhìn con đà điểu bên cạnh, quay ra nói với cô hầu một câu, "Ra ngoài đi."

Thấy thiếu gia vẫn không lộ ra chút tức giận gì, cô hầu nhỏ gấp đến không chịu nổi, vốn định nói tiếp nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh băng cảnh cáo của anh, dù không cam lòng nhưng cũng đành ngoan ngoãn đi ra.

Tiểu nữ bộc vừa mới rời đi, Hạ Úc Huân lập tức giải thích, còn tỏ vẻ ủy khuất hơn cô hầu khi nãy, "Chuyện kia, cái mà... Mọi chuyện tuyệt đối không phải như cô ấy nói đâu! Cái gì mà em vấy bẩn anh chứ!

Em... Em vừ rồi chỉ là tranh thủ lúc anh ngủ không kìm lòng được mà hôn anh một cái thôi, mà lại chỉ là hôn mắt, hôn mắt thôi!

Còn lần trước, em không phải sờ soạng lung tung đâu! Em chỉ sờ trán với gáy xem anh còn sốt cao hay không thôi, còn lúc cởϊ qυầи áo của anh, đó là muốn giúp anh thoát nhiệt..."

Ách, cô hầu kia đau có nói chuyện cô cởϊ qυầи áo của anh, cô đây là không đánh mà khai...

Đang ảo não không thôi, ánh mắt anh sâu kín nhìn cô, không nhanh không chậm nói, "Nói như vậy, cô rất oan uổng?"

"Em..." Hạ Úc Huân bị lời này chẹn họng, lầu bầu nói "Không oan uổng, em đúng là kẻ lừa đảo, chỉ muốn chiếm tiện nghi của anh..."

Vừa dứt lời, một tiếng cười nhẹ bên tai khiến cô sợ ngây người, cô ngơ ngác nhìn anh, "A, anh... Anh cười sao? Anh vừa mới cười sao?"

"Không có." Anh ngay lập tức trở lại biểu cảm đơ cứng thường ngày, giống như tiếng cười khẽ khi nãy chỉ là ảo giác của cô.

"Nói dối! Anh vừa rồi có cười! Chính tai em nghe thấy!"

"Nghe lầm rồi."

Hạ Úc Huân mất hứng chống hàm, trong lòng thầm mắng anh. Đồ lừa đảo! Rõ ràng có cười!

Cô thế mà chọc cươi được Đường Tước! Đây đúng là một sự tiến bộ vĩ đại.

Đến khi tắm rửa cũng giống như khi ở khách sạn.

Cô ngâm mình tỏng bồn tắm, Đường Tước lạnh lùng cao quý ngồi bên cạnh bắt đầu niệm kinh

Hạ Úc Huân ghé vào thành bồn vẩy nước vào người anh, "Hây, Đường đại thiếu gia, cũng hai ngày rồi đấy! Anh còn không tắm người sẽ thiu luôn đấy!"

Anh nhắm mắt dưỡng thần, bất động như núi, xem ra là hạ quyết tâm không thèm để ý tới cô.

Tự nhiên cô lại liên tưởng Pháp Hải với Tiểu Thanh xà...

Ai, Pháp Hải Anh quả nhiên không biết yêu...

Hạ Úc Huân bĩu môi, nằm xuống để toàn than chìm dưới nước, bắt đầu nín thở.

Đây là một phương pháp giúp cô giải toản áp lực.

Bỗng nhiên phát hiện người bên cạnh không có phản ứng gì, anh mở to mắt nhìn về phía bồn tắm.

Mặt nước lặng yên, có thể rõ rang thấy được cô đang tự chìm mình trong nước, dưới làn nước, da thịt mịn màng thấp thoáng khiến người nhìn phải nóng mắt.

Anh cũng biết cô có thói quen này, cũng không để ý nhiều, rất nhanh liền rời mắt.

Nhưng, thời gian từ từ trôi qua, lông mày anh ngày càng nhăn chặt, đã hơn 3 phút mà không thấy cô phản ứng gì.

Cuối cùng anh cũng lộ ra vẻ kinh hoảng, vội vàng nghiêng người ra sau, một tay kéo cơ thể cô từ dưới nước lên.

Nhưng mà, vừa kéo được cô lên, đôi tay như rắn nước ngay lập tức quấn lên người anh, một giây sau, ào một tiếng cả người anh đều bị kéo vào trong bồn tắm.

Cô gái ôm lấy cổ anh oai phong lẫm liệt nói, "Hừ, cuối cùng cũng bắt được anh rồi!"

Chương 1242: Chồng ơi, hẹn hò không? (112)