Chương 1250: Chồng ơi, hẹn hò không? (120)

Chương 1250: Chồng ơi, hẹn hò không? (120)

Đừng nói người này chỉ phế đi có đôi chân, dù có giống như Hawking*, dựa vào thủ đoạn cùng sự thông minh của mình, anh cũng có thể làm cho Đường gia sừng sững trăm năm không ngã

*Stephen William Hawking – nhà vật lý lý thuyết, vũ trụ học tác giả viết sách khoa học thường thức , nguyên Giám đốc Nghiên cứu tại trung tâm Vũ trụ học lý thuyết thuộc đại học Cambridge . Stephen Hawking mắc chứng bệnh xơ cứng teo cơ (ALS) từ năm 21 tuổi, khiến ông phải sống trong trạng thái liệt toàn thân và phải ngồi xe lăn trong phần lớn cuộc đời còn lại của mình. Căn bệnh cũng lấy đi của ông khả năng nói chuyện, buộc ông phải giao tiếp thông qua một thiết bị tạo giọng nói được gắn trực tiếp vào chiếc xe lăn của ông. Mặc dù được chẩn đoán rằng căn bệnh ALS sẽ khiến ông chỉ sống thêm được vài năm, Stephen Hawking đã kéo dài sự sống của mình cho đến tận khi ông từ trần vào ngày 14 tháng 3 năm 2018, hưởng thọ 76 tuổi.

Hoàng gia tuy tại Hương thành cũn được coi là một đại gia tộc, nhưng cho dù Đường gia trong thời kỳ khó khăn, muốn thu thập một hai cái Hoàng gia cũng không thành vấn đề, đừng nói từ sau khi Đường Tước trở về, Đường gia thế lực đã phát phát triển lên một tầm cao mới .

Mà lại Đường Tước người này mặc dù làm việc quỷ quyệt ngoan lệ, nhưng đối với người của mình lại vẫn rất tốt, không biết bao nhiêu người buốn lao vào nịnh bợ Đường gia.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, người não tàn này nhất định muốn chết, thì không thể trách người khác được.

Vị Hoàng tiểu thư kia ngay từ đầu còn không sợ hãi cao giọng ồn ào, rất nhanh thanh âm liền biến mất trên mặt biển mênh mông...

Những người còn lại tất cả đều câm như hến, càng thêm thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Đường Nhu mang theo bọn họ tiến vào một gian sương phòng bài trí xa hoa.

Trong sương phòng có người đang chơi cái xúc xắc, có người đang chơi bài, tận cùng bên trong có một bàn mạt chược đã ngồi hai người.

Hạ Úc Huân cảm xúc không tốt ngẩng lên đầu liếc qua, phát hiện đều là người quen.

Một người là Diệp Cẩn Ngôn, một người là Phương Diệu Hồi.

"Tới tới tới, nhanh bắt đầu thôi!" Đường Nhu đem Đường Tước đẩy lên sau đó cũng tự mình ngồi xuống.

"Bác sỹ Hạ, đã lâu không gặp!" Diệp Cẩn Ngôn khách khí cùng Hạ Úc Huân lên tiếng chào hỏi, Hạ Úc Huân cũng gật đầu, hơi hàn huyên vài câu.

"A nha! Nghĩ không ra Hạ tiểu thư vẫn làm bạn đồng hành nha!" Phương Diệu Hồi lập tức cảm thấy hứng thú giương mắt nhìn lại.

Hạ Úc Huân hơi lúng túng ho nhẹ một tiếng, "Chẳng qua là kiếm miếng cơm ăn, không giống bác sỹ Phương, người cũng như tên!"

Phương Diệu Hồi có chút bị động chỉ biết cười cười.

Trong phòng, từ sau khi Đường Tước đi vào, một đám người vẫn luôn vụиɠ ŧяộʍ chú ý động tĩnh bên này, nghe được Hạ Úc Huân đánh giá Phương Diệu Hồi một câu kia liềm xạm mặt.

Nghĩ thầm, lại thêm một muội muội nữa bị tên Phương Diệu Hồi vẻ ngoài áo mũ chỉnh tề kia lừa gạt!

Đường Nhu nhấn xuống chốt mở bài tự động, "Được rồi được rồi, nhanh bắt đầu đánh đi! Gần đây bận quá, rất lâu không chơi rồi, có chút nhịn không nổi!"

Diệp Cẩn Ngôn một bên sờ bài một bên mắt nhìn ba người kia cười khẽ, "Đội hình này... Dường như đối với tôi không quá công bằng! Ba người đều là người một nhà!"

Đường Nhu cười ha ha một tiếng, "Yên tâm! Tôi mới không cùng hai tên tiểu tử thúi kia là người một nhà, tỷ tỷ đứng ở phe cậu!"

"Vậy liền đa tạ Đường Nhu tỷ!"

...

Bốn người bắt đầu đánh bài, Hạ Úc Huân ngồi ở một bên không thế nào cảm thấy hứng thú, lười biếng ngáp một cái, rất nhanh liền mệt rã rời.

Đường Nhu ngồi cạnh Đường Tước vụиɠ ŧяộʍ nhìn Hạ Úc Huân mấy cái, cuối cùng nhịn không được tiến đến bên tai đệ đệ nhà mình, "Này, hai người chuyện gì xảy ra à? Cãi nhau? Không phải mới vừa rồi còn rất tốt sao?"

"Không có." Đường Tước cũng không ngẩng đầu lên nói.

Thế là Đường Nhu liền nhìn về phía trợ lý đằng sau, trợ lý cười khổ cho đại tiểu thư một cái ánh mắt khẳng định.

Đường Nhu lập tức bĩu môi, tiểu tử thúi, còn muốn lừa gạt lão nương!

"Chị nói này! Con gái là phải dỗ dành !Em cái dạng này sớm muốn cũng khiến cho người ta tức giận bỏ đi! Đâu phải dễ mà tìm được người hợp ý?"

Đường Nhu đang muốn thao thao bất tuyệt khuyên, Đường Tước nói hai chữ: "Ba đầu."

Đường Nhu lập tức quăng lời muốn nói ra sau đầu, vui vẻ ra mặt nói, "Ba đầu ta Hồ!"

Lúc này, Hạ Úc Huân đã gục xuống bàn hoàn toàn ngủ thϊếp đi.

Đường Nhu liếc mắt nhìn khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng của cô, đề nghị: "Để chị cho người đưa cô ấy đến phòng khách ngủ đi?"