Chương 1259: Chồng ơi, hẹn hò không? Lão công, hẹn sao? (129)

Chương 1259: Chồng ơi, hẹn hò không? Lão công, hẹn sao? (129)

"Tùy ngài." Anh trả lời, cũng không thấy mang theo bất cứ cảm xúc nào trong giọng nói, tựa như đây là chuyện chẳng liên quan đến anh.

Đường Chấn đã chuẩn bị tinh thần đón nhận một trăm kiểu bị tức chết từ anh, nhưng lại hoàn toàn không ngờ anh sẽ trả lời dứt khoát như vậy.

Câu trả lời này mặc dù làm ông tức giận, nhưng cũng để ông nhẹ nhàng thở ra.

"Tiểu tử thối! Cái gì mà tùy ta? Con nói chuyện với ta bằng thái độ ấy à!"

Nhưng cũng còn may, nó lại đồng ý dễ dàng như thế.

Đường Chấn vừa định căn dặn vài câu về chuyện hôn lễ, đã thấy anh lăn xe thẳng thừng rời đi.

Hành động rất phù hợp với câu trả lời của anh.

Thật đúng là đều theo ông, một chút ý tứ muốn nhúng tay thương lượng cũng không có.

Đường Chấn lúc này lửa giận dâng trào, đang muốn quát lớn một tiếng, nhưng thấy con trai mình ngồi trên xe lăn, bóng lưng cứng ngắc tịnh mịch, ông lập tức nhíu mày, một chữ cũng không nói ra, chỉ thở dài một tiếng...

"Hải Đường, con cũng về đi, nghỉ ngơi sớm một chút!"

Ông cũng không giữ Tiết Hải Đường ở lại, trực tiếp bảo cô đi cùng Đường Tước.

"Vâng, Đường bá cũng nên nghỉ ngơi sớm đi ạ!"

Sau khi rời khỏi biệt thự, Tiết Hải Đường cùng Đường Tước mỗi người một ngả tách ra đi.

Cô nhìn thời gian trên di động, cũng đã hơn mười một giờ.

Cô cứ lái xe trong vô định, trong lòng đầy rối ren, cô cũng không muốn về nhà, vậy mà phát hiện mình đã tự động đi theo bản năng tới một nơi.

Là nơi ở của Diệp Cẩn Ngôn.

Cô lập tức ảo não không thôi, đánh tay lái, quay đầu xe ở giao lộ phía trước, đi về hướng công ty.

Trở lại văn phòng, cô không mở đèn, chỉ một mình lẳng lặng ngồi trong bóng đêm.

Anh hai nói không sai, là cô một lòng nói muốn gả cho Đường Tước ,đối với cô mà nói, Đường Tước là đối tượng kết hôn hoàn mỹ nhất, cũng là phương pháp duy nhất giúp cô thoát khỏi người kia.

Thế nhưng, sự quyết tâm của cô, lại bị phá hủy hoàn toàn trong thời gian ngắn ngủi.

Tất cả đều bởi vì...

Đều bởi vì tên thần kinh Diệp Cẩn Ngôn kia! ! !

Tên hỗn đản kia cũng không biết biến đi nơi nào rồi, từ sau ngày đó hắn trở lên vô cùng kỳ lạ.

Hôm cô đi xã giao bị một đám người ồn ào trút rượu say như chết, hắn đột nhiên xuất hiện, nói dăm ba câu giúp cô giải vây rồi đưa cô về nhà.

Nếu như ngày trước, với cảnh đêm hôm thế kia không thể nào không có chuyện gì xảy ra, huống chi chuyện thế này cũng không phải chỉ xảy ra có một hai lần...

Nhưng mà, đêm hôm đó, Diệp Cẩn Ngôn đúng là không như mọi lần trực tiếp nhào vào cô, lại tự tay nấu canh giải rượu, tự tay giúp cô thay quần áo, nhiều lần đυ.ng chạm nhưng lại không có ý tứ muốn làm chuyện kia với cô...

Sau đó, hành vi của hắn lại càng trở lên kỳ lạ hơn, mỗi ngày đều gửi thư cho cô, lại là loại dán tem của bưu điện, thư bên trong cũng viết bằng tay.

Trong thư đều là những lời hắn chưa bao giờ một lần nói với cô, đa phần đều là kể về hồi ức giữa hai người...

Những hồi ức kia dưới góc nhìn của cô đều là chuyện dơ bẩn không chịu nổi, nhưng dưới ngòi bút của hắn, trong trí nhớ của hắn mọi chuyện lại được miêu tả thành đẹp đẽ, hoàn mỹ...

Lại sau đó, hắn bắt đầu thường xuyên tặng quà.

Mồi ngày một chùm hoa hải đường còn đẫm sương sớm, cũng là hắn tự tay hái từ vườn của mình.

Chương 1260: Chồng ơi, hẹn hò không? (130)