Chương 3: Tâm

Tiêu Chiến nhìn mình trong gương, khắp người chi chít dấu hôn đỏ tím trải dài từ cổ xuống bụng, đầṳ ѵú sưng tím còn tụ máu, khỏa ngực bị giày vò đến bầm xanh, trên vai còn có vô số vết thương đã đóng vảy - là dấu răng của cậu.

Một giọt nước trong suốt lăn dài trên gương mặt hoàn mĩ, nơi ngực trái khẽ nhói lên.

"Nhất Bác, nhìn anh như vậy, em có thấy dễ chịu hơn không?"

Thân hình thon gầy bị hành hạ đến đáng thương, mỗi khi đêm đến đối với anh là nỗi kinh hoàng không thể diễn tả. Vương Nhất Bác sau khi trở về sẽ trực tiếp lôi anh ra phát tiết, cậu không cần biết lúc đó anh đang làm gì, từ nhà bếp, phòng khách, bàn làm việc thậm chí là ban công. Chỉ cần cậu muốn sẽ đè nghiến anh xuống mà lột sạch, nếu anh cắn răng không muốn rêи ɾỉ, cậu sẽ tàn bạo đâm rút đến khi anh không chịu nổi mà lên tiếng cầu xin.

Vương Nhất Bác quả thực tàn nhẫn như vậy, từng lời phát ra từ miệng cậu như chà đạp nghiền nát danh dự của anh. Cậu xem anh không khác gì loại trai dâʍ ɭσạи trong quán bar, có chăng anh hơn họ nhờ cái danh con rể Vương thị, nhưng thực chất trong mắt cậu vẫn là thứ thối nát rẻ tiền.

Tiêu Chiến lựa chọn không giải thích.

Từ đầu nếu anh chịu nói rõ hoàn cảnh của mình với cậu, nếu anh kiên quyết cùng cậu giải quyết khó khăn, có lẽ hai người vẫn còn hạnh phúc.

Nhưng.. Anh đã không làm vậy.

Anh lựa chọn cách thức tàn nhẫn nhất để rời bỏ cậu. Anh tạo ra một bức màn chắn mang tên vật chất ngăn cách cậu và anh.

Anh cứa vào tim cậu một vết thương thật sâu, vĩnh viễn không thể chữa lành, vĩnh viễn để lại vết sẹo lồi lõm trong lòng chàng thiếu niên trẻ.

Nếu như anh không ích kỷ, nếu như anh nghĩ tới cảm giác của cậu một chút, có lẽ hai người sẽ không đi đến bước đường này.

Hoàn cảnh của anh bây giờ chính là càng nói càng sai. Anh giải thích thì cậu có chịu tin không? Khi đặt chính anh trong tình huống đó cũng chẳng thể tin nổi mình.

Vương Nhất Bác hận anh, ghét bỏ anh. Anh chấp nhận.

Nếu như hành hạ anh có thể khiến cậu vui vẻ. Anh nguyện ý.

Vì chính anh cũng hận sự hèn nhát của bản thân mình.

"Thay quần áo cũng lâu như vậy? Hay là muốn tôi vào đó bồi anh thay?"

Giọng nói khó chịu của Vương Nhất Bác vọng vào phòng tắm làm Tiêu Chiến hoàn hồn. Anh vội mặc vào một cái áo len cổ trụ, hôm nay có hẹn các vị trưởng bối dùng cơm, không nên để cha mẹ thấy những vết thương này.

Tiêu Chiến bước ra ngoài, Vương Nhất Bác liếc lên một cái, không nói không rằng đi nhanh ra cửa, anh lặng lẽ đi sau lưng cậu, nhìn bóng lưng lạnh lùng phía trước, sống mũi có chút cay cay.

Cả hai yên vị trên xe, cậu ngồi ghế lái, anh ngồi phía sau. Một lúc trôi qua nhưng chiếc xe vẫn chưa được khởi động, Tiêu Chiến cúi gằm mặt xuống né tránh ánh nhìn của cậu, tay vò vò góc áo không dám lên tiếng.

"Tôi không phải tài xế của anh!"

Tiêu Chiến chợt ngây người. "Hả?"

Nhìn biểu tình ngốc nghếch tự nhiên của người kia, lòng Vương Nhất Bác có hơi mềm mại, bộ dáng ngây ngô này của anh đã bao lâu rồi cậu không còn được nhìn nữa? Nhưng rất nhanh mọi cảm xúc vừa nhen nhóm đã biến mất, cậu lạnh giọng.

"Lên đây!"

Tiêu Chiến hơi run, vội chuyển lên ghế trước ngồi cạnh cậu, cả người co lại như tận lực trốn tránh hầm băng bên cạnh. Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn anh, sợ cậu đến vậy sao?

Tiêu Chiến ngày xưa đâu rồi? Cái người sẵn sàng gõ cốp vào đầu cậu khi cậu nghịch ngợm đâu rồi? Vì tiền anh có thể hoàn toàn thay đổi, có thể ngoan ngoãn sợ sệt như vậy sao?

Cậu cười, nụ cười đắng ngắt.

* * *

Đến trước cửa phòng ăn đã được đặt trước, mẹ Tiêu vừa trải qua phẫu thuật nên còn nằm ở bệnh viện, bữa ăn gia đình này chỉ có ông bà Vương, ông Tiêu, anh và cậu.

Vương Nhất Bác nắm lấy bàn tay lạnh toát của Tiêu Chiến, mười ngón tay đan chặt vào nhau kéo anh vào trong. Cha mẹ hai bên đã đến rồi, cậu nhanh nhẹn cúi đầu.

"Con chào ba mẹ, chào ba Tiêu."

Tiêu Chiến cũng vội gật đầu chào theo cậu, sau đó kéo ghế ngồi vào bàn.

Bữa ăn diễn ra trong sự vui vẻ, mẹ Vương rất thương Tiêu Chiến, bà đã để ý tới anh từ rất lâu về trước, bà thích con người hiểu chuyện như anh. Nhưng bà không hề biết rằng anh là người yêu của Vương Nhất Bác, vậy nên ngày Tiêu thị mở lời xin giúp đỡ bà đã không ngần ngại đưa ra yêu cầu muốn cưới Tiêu Chiến về Vương gia, vô tình mở ra một màn sóng gió không đáng có trong cuộc đời của anh và cậu.

Mải mê nói chuyện, Tiêu Chiến chỉ gẩy gẩy được vài hạt cơm. Vương Nhất Bác nhìn sang, rất tự nhiên mà gắp cho anh một ít thịt bò xào, lại chu đáo gạt hết cà tím bỏ sang bát mình.

"Mẹ à, Tiêu Tiêu đã gầy lắm rồi, mẹ phải để anh ấy ăn chứ, đừng mãi lo nói chuyện."

Tiêu Chiến hơi cúi đầu, giọng nói run run nhưng trong mắt người khác lại thành ra ngại ngùng. Anh biết Vương Nhất Bác đang diễn, một vở diễn êm đềm hạnh phúc mà nếu có thể, anh không bao giờ muốn thoát vai.

Cậu biết anh ghét cà tím, lại rất tự nhiên gạt cà tím để sang bát cậu. Hành động ấy khiến anh nhớ lại những ngày còn yêu nhau, Vương Nhất Bác cũng cưng chiều anh như vậy. Nhưng còn bây giờ, cậu cũng không cần phải làm vậy mà? Vương Nhất Bác là muốn anh phải nhớ lại, muốn giày vò chết anh sao?

"Anh.. cũng không gầy lắm. Em cũng nên ăn nhiều một chút."

Một đũa thức ăn được gắp vào chén cậu, Vương Nhất Bác nhìn anh đầy ôn nhu, khóe môi cong cong hoàn mĩ.

"Được rồi em ăn mà, chúng ta cùng ăn."

Ba vị trưởng bối nhìn nhau bật cười. Thật tốt! Vương Nhất Bác yêu thương chăm sóc Tiêu Chiến đến vậy, chúng nó nhất định sẽ hạnh phúc.

Được một lúc thì Tiêu Chiến xin phép vào nhà vệ sinh, tung lên mặt một vốc nước lạnh, đôi mắt anh đỏ hoe. Đối mặt với sự dịu dàng của Vương Nhất Bác anh thực sự không chịu nổi. Nó gợi nhớ cho anh về quá khứ ngọt ngào lãng mạn ra sao, cũng nhắc nhở rằng anh đã nhẫn tâm bỏ rơi cậu như thế nào, chính tay anh đánh mất những thứ này, không bao giờ còn có thể lấy lại nữa.

Bình ổn lại tâm tình, Tiêu Chiến quay gót trở về phòng ăn, đến khúc ngoặt hành lang, giọng nói của ba Tiêu làm chân anh chững lại.

"Công ty vẫn chưa nhận được vốn đầu tư, cậu xem có thể cầm cự được bao lâu nữa?"

"..."

"Tôi sẽ cố gắng nghĩ cách, Tiêu Chiến cùng Vương thiếu rất tốt, chắc là không có vấn đề gì."

Hạng mục đầu tư của Tiêu thị vẫn chưa nhận được vốn?

Là Vương Nhất Bác quên sao?

Nhưng tiền viện phí của mẹ anh đã được chuyển từ lâu, lí nào cậu có thể quên được?

Mang theo tâm trạng rối bời, anh lê bước về phòng, cùng gia đình hai bên ăn trọn vẹn bữa cơm "ấm cúng".

* * *

Lên xe ra về, Tiêu Chiến rất tự giác ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác. Rời khỏi tầm mắt phụ huynh, cậu vội buông tay anh ra, gương mặt bình thản chán ghét. Anh đang đắn đo không biết nên mở lời với cậu thế nào thì xe đột ngột phanh lại, Tiêu Chiến theo quán tính chúi người về phía trước, trán đập cốp vào cửa kính.

"Xuống xe!"

Tiêu Chiến đơ người "Gì chứ?"

"Tôi bảo anh xuống xe! Tự đi bộ mà về." Vương Nhất Bác gằn giọng

Tiêu Chiến không chút lưu tình bị đuổi ra khỏi xe, chiếc Audi đen bóng lao đi, bỏ lại anh bên đường với cái nắng gay gắt giữa trưa.

Anh lắc đầu cười khổ, cún con của anh biết hành hạ thật, chỗ này xa trung tâm thành phố, đi bộ từ đây về đến nhà cậu, anh không chết cũng còn nửa cái mạng.

Tiêu Chiến lê từng bước trên con đường rộng lớn, mặt trời hắt xuống đỉnh đầu làm anh có chút choáng váng. Anh cứ đi, đi mãi, hai chân thon nhỏ mỏi nhừ cũng không dừng lại. Không đi sẽ không kịp về nhà trước khi trời tối.

Đường càng đi càng dài, trời càng trưa càng nắng. Da Tiêu Chiến hơi sạm đi, bỏng rát.

Mô hôi chảy ròng ướt đẫm chiếc áo len anh mặc, thấm vào những vết thương mới trong cơ thể, đau xót đến rùng mình.

Hai tiếng trôi qua..

Đầu anh bắt đầu nhức nhối, mắt cũng tối đi, mồ hôi làm nhòe đi mắt anh, rát rạt. Đôi chân đau nhức phồng rộp lên theo mỗi bước đi đều kéo theo đau đớn.

Tiêu Chiến ngã xuống, bất tỉnh.

Vòng tay lớn bao bọc lấy anh, người đó bồng anh lên xe, trong mơ hồ cảm nhận mặt mình được lau bằng khăn bông mềm mát lạnh. Trầy xước nơi cánh tay cùng vết sưng tấy do đi quá nhiều ở bàn chân cũng được chăm sóc kĩ. Trán được dán miếng keo hút nhiệt, anh hạ sốt dần.

* * *

Chiếc Lamborghini dừng lại trước khu biệt thự của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mơ màng tỉnh lại, tay nhỏ dụi dụi mắt, bỗng chốc mắt ngọc mở căng.

"Hoàng Hạo Nhiên?"

Người đó nhìn Tiêu Chiến, nở nụ cười hiền, khẽ ừm một tiếng.

"Sao anh lại ở đây?"

"Anh thấy em ngất bên lề đường, cho nên.."

Tiêu Chiến hoàn hồn, nhớ lại những chuyện xảy ra, anh cười khổ. Thật mất mặt mà!

Ngó quanh một lượt, Tiêu Chiến bàng hoàng.

"Đây là.."

"Nhà Vương Nhất Bác, cũng là nhà em. Đúng không?"

Tiêu Chiến gật gật. Người kia nhìn anh, nụ cười phảng phất nỗi buồn.

"Em.. Có hạnh phúc không?"

Mắt ngọc ngước lên nhìn Hoàng Hạo Nhiên có chút sững sờ, sau đó gật gật, dứt khoát một tiếng có.

Người đối diện nhìn anh, đáy mắt lóe lên tia đau xót. Những vết thương xanh tím trải đầy, mang tiếng cưới cho gia đình quyền quý lại bị bỏ đi bộ dưới cái nắng gay gắt cháy da mà vẫn nói là hạnh phúc. Nếu anh không vô tình nhìn thấy, có lẽ anh cũng đã tin lời Tiêu Chiến là thật.

Tiêu Chiến, em ngốc!

"Em vào trong đi. Chăm sóc bản thân tốt một chút."

Tiêu Chiến chột dạ, vội gật đầu rồi mở cửa xe muốn chạy thật nhanh vào nhà. Cánh tay gầy bất chợt bị nắm lại, rồi cả người rơi vào vòng tay rộng lớn, quen.. mà cũng lạ.

Phải, Hoàng Hạo Nhiên là mối tình đầu của Tiêu Chiến.

Họ chia tay trong êm đẹp, anh ta theo con đường phát triển sự nghiệp gia đình, còn Tiêu Chiến ở lại học thiết kế. Họ xem nhau là bạn bè, nhưng đã tám năm rồi cũng không liên lạc được mấy lần.

"Nhất định phải sống tốt, nếu không chịu được thì đừng gượng ép bản thân."

Tiêu Chiến hoảng hồn vội đẩy Hoàng Hạo Nhiên ra, anh không muốn nghe những điều này, cũng không muốn ai đó vô tình thấy anh bị người khác ôm. Không thể để Nhất Bác hiểu lầm anh thêm nữa.

Trước khi Tiêu Chiến chạy thật nhanh vào nhà, Vương Nhất Bác đứng bên bệ cửa sổ cũng lạnh lùng rời đi, đôi mắt màu tro lạnh sắc lại.

Vốn dĩ đã định bảo tài xế đi đón anh, nhưng có lẽ không cần nữa rồi.

Cậu đuổi anh xuống xe vì muốn có không gian bình ổn tâm trạng, cậu biết trong bữa ăn anh đã khóc, lòng cậu như bị cào qua, đau đớn âm ỉ không thôi. Nhưng lòng tự tôn cao ngất không cho phép cậu tha thứ, nên cậu cần thời gian suy nghĩ.

Không ngờ anh cũng đã có người đưa về, còn ngang nhiên đứng trước cửa nhà ôm ấp lôi kéo. Tiêu Chiến là muốn bức cậu phát điên mới vừa lòng phải không?

Vương Nhất Bác làm sao không biết người kia, Hoàng Hạo Nhiên - chủ tịch JS, cũng là người yêu cũ của anh. Và hiện tại, anh ta là đối thủ của Vương thị trên thương trường, kiêm luôn cái gai trong mắt Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến này là muốn làm gì? Anh tham lam tới mức muốn một chân đạp hai thuyền Vương gia và Hoàng gia? Tiền của cậu không đủ cho anh dùng sao? Rốt cuộc tâm anh đặt ở đâu trong khi đã kết hôn với cậu mà còn dây dưa với người cũ?

Hoặc là trong hai năm yêu nhau kia, anh có từng thật lòng với cậu hay chưa?

Tiêu Chiến, con người thật của anh là như thế nào?