Chương 5: Sóng

Sáng hôm sau.

Vương Nhất Bác giật mình tỉnh dậy trên sopha, mắt vội đảo quanh một lượt, Tiêu Chiến vẫn chưa về?

Lòng cậu rối thành một mớ, tối qua đã dặn anh ở yên một chỗ rồi khi quay lại chẳng thấy anh đâu. Vương Nhất Bác tưởng anh lạc đâu đó, cậu đứng chờ tới khi tiệc tàn, từng dòng người loạng choạng ra về, cậu chạy khắp quảng trường rộng lớn vẫn không tìm được anh.

Điện thoại gọi không bắt máy, cậu tưởng anh đã quay về liền lao ra xe vội trở về nhà. Nhưng căn nhà vẫn chìm trong một màu đen tối tăm, Tiêu Chiến chưa về đây. Lí trí bảo đừng quan tâm đến con người bội bạc đó nhưng trái tim vẫn đập loạn vì anh, anh đi đâu rồi?

Vương Nhất Bác gọi về Tiêu gia, gọi cho Vương gia, gọi đến bệnh viện nơi mẹ Tiêu nằm cũng không ai nhìn thấy Tiêu Chiến. Cậu gọi cho trợ lí, ra lệnh phải tìm anh cho bằng được, cả một đêm nhốn nháo chẳng thể yên.

Điện thoại có cuộc gọi tới, Vương Nhất Bác vội chụp lấy, không phải Tiêu Chiến gọi, lòng dâng lên nỗi thất vọng xen lẫn sợ hãi. Giọng trợ lí gấp gáp báo cáo, gương mặt Vương Nhất Bác lạnh đi, vội vơ lấy laptop tìm kiếm.

*Mũ xanh: Chỉ việc bị cắm sừng.

* * *

Hàng loạt tin tức đứng đầu các mặt báo, hình ảnh kèm theo khá mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra được là Tiêu Chiến, anh đang tựa hẳn người vào một người đàn ông đi vào trong khách sạn. Mặc dù người kia bị che mờ khá nhiều nhưng Vương Nhất Bác vẫn có thể nhận ra - Hoàng Hạo Nhiên. Con ngươi màu tro lạnh sắc lại, nổi hằn lên tia máu. Laptop bị gập mạnh không thương tiếc, màn hình lập tức tối đen.

Giỏi lắm Tiêu Chiến!

Hết lần này tới lần khác tự vứt bỏ danh dự, hủy nát nhân phẩm của chính mình.

Cậu hết lần này đến lần khác nhắm mắt cho qua, lo lắng chạy ngược chạy xuôi tìm anh, còn anh thì sao?

Níu kéo dây dưa với người cũ, hôm nay còn dám cùng hắn ta tìm nơi vụиɠ ŧяộʍ?

Anh cần tiền, cậu có thể cho anh tiền, bao nhiêu cũng được.

Vì sao lại còn muốn làm chuyện đê tiện cùng tên họ Hoàng kia?

Tiêu Chiến, anh trở nên hèn hạ như vậy từ bao giờ?

* * *

Tiêu Chiến trở về nhà.

Đầu vẫn còn đau như búa bổ, lúc tỉnh lại anh chỉ thấy mình nằm trên giường của khách sạn, xung quanh không có ai, điện thoại cũng sập nguồn từ bao giờ. Mệt mỏi bắt taxi trở về, trong lòng vẫn còn muôn ngàn câu hỏi. Là ai đưa anh đi? Nếu là cậu vậy tại sao không đi thẳng về nhà? Càng nghĩ càng rối, anh định sẽ về hỏi trực tiếp Vương Nhất Bác, sợ rằng anh đi cả đêm sẽ khiến cậu tức giận mất.

Mở cửa, đập vào mắt anh là cả căn nhà bừa bộn, đồ đạc bị đập nát, anh thất kinh, nhà có trộm sao?

Đôi chân dài vội vã hướng về phòng ngủ, Vương Nhất Bác đã về rồi, vậy đống hỗn độn dưới nhà là thế nào?

Cậu nhìn anh, đôi mắt đυ.c ngầu hằn lên tơ máu, từ sáng các cuộc điện thoại cứ dồn dập, phóng viên, họ hàng, cả ba mẹ hai bên cũng liên tục gọi cho cậu hỏi về mấy bài báo kia. Cậu sắp bị bức điên rồi.

Tiêu Chiến hơi hoảng sợ, chân vô thức lùi lại mấy bước, chưa được bao nhiêu đã bị Vương Nhất Bác thô bạo tóm lấy cổ áo kéo lại. Cậu gần như quát lên.

"Anh còn về đây làm gì? Sao không đi theo tên tình nhân đó đi?"

Tiêu Chiến ngẩn người "Em nói gì vậy?"

Vương Nhất Bác cười khẩy, một xấp giấy đập thẳng vào mặt anh. Tiêu Chiến nhặt lên, gương mặt bàng hoàng đến cực điểm. Từng tiêu đề của bài báo như đánh mạnh vào đại não của anh, những bức ảnh mờ nhưng nhìn vào chắc chắn sẽ nhận ra được Tiêu Chiến, còn người bên cạnh..

"Anh dám nói đó không phải là Hoàng Hạo Nhiên?"

"Nhất Bác, chuyện này anh thực sự không biết! Hôm qua.." Tiêu Chiến muốn giải thích nhưng không biết phải nói gì, những tin tức kia làm anh hoảng loạn.

"Sao? Đói khát đến mức đi dự tiệc rồi cùng thằng khác lăn giường? Tôi chưa thỏa mãn anh đủ hay sao? Hay vì lí do nào khác?"

Vương Nhất Bác nghiến răng, các khớp ngón tay nắm chặt lại, trắng bệch. Giờ phút này, thực sự cậu chỉ mong anh nói với cậu rằng không phải, chỉ cần anh giải thích cậu nhất định sẽ tin, chỉ cần anh nói rằng anh bị hại thì dù trời có sập xuống cậu vẫn sẽ chống cho anh. Nhưng câu trả lời của Tiêu Chiến một lần nữa đánh cậu rơi thẳng xuống địa ngục.

"Nhất Bác, hôm qua anh đợi em. Sau đó anh say, anh gặp Hạo Nhiên nhưng thực sự không nhớ đã xảy ra chuyện gì."

Không nhớ?

Theo người khác về khách sạn, anh không nhớ?

Vậy nếu hôm qua bị hắn ta đè dưới thân, điên cuồng tɧác ɭoạи, anh cũng sẽ không nhớ?

Nghĩ đến đây, lòng cậu lại bùng lên lửa giận, Tiêu Chiến là của cậu, có rêи ɾỉ hoang da^ʍ cũng phải là dưới thân cậu, bất kì ai cũng không thể chạm vào.

Lí trí như bị nhấn chìm, Vương Nhất Bác lôi Tiêu Chiến lên giường, bàn tay mạnh mẽ bóp cằm anh, đổ vào miệng một lọ dịch trắng. Tiêu Chiến giãy dụa, xương hàm như bị bóp vỡ, đau đến tê liệt, cổ họng vô thức nuốt xuống thứ chất lỏng kia.

"Ngoan ngoãn ở trong này cho tôi, nếu bản tính lăng loàn của anh không chịu nổi thì tôi có đặt vệ sĩ bên ngoài."

Tôi muốn thử xem, con người tráo trở như anh giả vờ với tôi được bao lâu.

Đầu óc vẫn còn quay cuồng bị câu nói của Vương Nhất Bác đánh tỉnh. Cả người bắt đầu nóng ran, hạ thân cương cứng, mắt Tiêu Chiến trợn tròn.

Cậu ép anh uống thuốc kí©ɧ ɖụ©?

Cửa phòng bị đóng lại một cách thô bạo, Vương Nhất Bác không rời khỏi nhà mà sang phòng làm việc. Giá cổ phiếu của công ty đang giảm liên tục vì mấy tin tức kia, cả tập đoàn rối loạn thành một mớ. Bây giờ trước cửa cũng có phóng viên, cậu ra ngoài chẳng khác nào bị xé xác, đành ở nhà chỉ đạo cấp dưới giải quyết.

Tay gõ phím, mắt phượng thi thoảng lướt qua hệ thống quản lí camera của ngôi nhà, mà cụ thể hơn là phòng ngủ của cậu.

Cậu muốn xem, Tiêu Chiến giỏi chịu đựng đến mức nào. Hay vốn dĩ oan ức chỉ là vỏ bọc, đến khi không chịu nổi nữa cũng phải van cầu người khác thao mình?

* * *

Tiêu Chiến nằm trên giường, cả người nóng như lửa đốt, hơi thở gấp gáp đến khó khăn, gương mặt đỏ ửng phủ một tầng mồ hôi lấp lánh. Áo trên người vì bị co kéo nên bung gần hết cúc, để lộ thân hình thon gầy vẫn còn ẩn hiện chi chít những vết thương. Quần cũng xộc xệch kéo xuống một nửa, hai chân thon dài vô thức kẹp chặt phân thân ở giữa, khẽ cọ qua cọ lại ma sát.

Nơi hạ thân căng trướng đến phát đau, hùng dũng đứng thẳng sưng lên màu tím đỏ, đầu khấc rỉ rả phun ra chất dịch trắng đυ.c. Bên dưới cũng ướt một mảng, hậu huyệt liên tục co bóp trong hư không, ngứa ngáy như có hàng vạn con kiến bò qua. Anh cắn chặt môi, mắt phủ một tầng sương mờ mịt, dòng nước trong suốt chảy dài.

Nhất Bác, anh thực sự không biết.

Anh say rồi, anh không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra.

Nếu em không vui, có thể đánh anh, có thể phát tiết lên người anh, anh sẽ không phản kháng.

Nhưng tại sao? Tại sao lại phải dùng cách thức tàn nhẫn này để chà đạp nhân cách của anh?

Nếu anh chết đi, em có thấy vui vẻ hơn không?

Nhưng làm ơn, làm ơn nghe anh giải thích một lần. Dù cho có xảy ra chuyện gì hay không, thì trái tim anh vẫn chưa bao giờ phản bội em, không bao giờ.

Vương Nhất Bác, nếu cứ như vậy, anh sợ rằng bản thân sẽ chẳng còn đủ sức để bám víu vào tình yêu dành cho em nữa. Tâm anh đau, đau đến tê liệt rồi.

Tác dụng của thuốc từng chút từng chút hành hạ cơ thể Tiêu Chiến, anh thở thoi thóp trên giường, tay nhỏ trong cơn mê man vô thức nắn bóp lấy phân thân trướng đỏ, mong rằng bắn ra một chút sẽ làm bản thân dễ chịu hơn.

Vương Nhất Bác quan sát anh qua camera, gương mặt bình thản bất động nhưng tay đã hơi siết chặt. Ngay lúc này cậu cực kì kinh tởm chán ghét anh, nhưng không hiểu sao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt kia tim cậu lại như dao cứa. Cậu làm sai ở đâu rồi sao?

Tính khí không thể phát tiết, phân thân sưng tấy đến cực điểm như muốn nổ tung, Tiêu Chiến bấm sâu móng tay vào da thịt như muốn giảm đi phần nào cơn đau quái ác dưới kia, trán anh phủ một tầng mồ hôi lạnh. Hạ thân nhớp nháp một mảng thấm ướt grap giường, hòa với những vệt máu nhỏ nhầy nhụa, chăn gối một đống hỗn độn bị xé đến không còn hình thù.

Răng nhọn cắn chặt môi, dịch vị mặn chát tanh nồng từ từ lan dần trong khoang miệng, máu nhỏ giọt xuống giường. Thần kinh căng ra tới cực điểm, rồi như một sợi dây đứt phựt, mê man mụ mị đi. Nước mắt trào ra không dứt.

Anh không chịu nổi nữa rồi.

* * *

Vương Nhất Bác ghim chặt ánh mắt lên màn hình, Tiêu Chiến đang gắng gượng ngồi dậy, lòng cậu khẽ khinh bỉ chua chát.

Không chịu được nữa nên muốn ra ngoài van cầu đàn ông rồi sao?

Nhưng.. Sự việc xảy ra tiếp theo làm Vương Nhất Bác trợn trừng.

Tiêu Chiến ngồi hẳn dậy, chậm rãi mà chắc chắn, đập thẳng đầu vào vách tường lớn.

Máu tuôn ra, xối xả và đỏ thẫm một màu.

Tim Vương Nhất Bác giật thót, tâm can như bị bóp nghẹt, cậu lao ra ngoài, dùng hết sức chạy về phòng mình. Tiêu Chiến, sao anh có thể điên rồ như vậy?

Anh nằm đó, gương mặt hòa lẫn máu đỏ và nước mắt. Trong một chút ý thức cuối cùng, anh vẫn chưa hề có ý định tìm ai khác, anh là của cậu và chỉ vĩnh viễn của một mình Vương Nhất Bác cậu mà thôi.

Nửa đêm, tiếng còi cấp cứu vang vọng cả một góc trời..