Chương 48

Tiêu Chiến không biết fan mình mặt mũi thế nào, tính cách ra sao, nhưng Vương Nhất Bác chắc là cũng hiểu được một chút, dù sao hai người đã giao lưu với nhau qua Weibo hơn trăm cái tin nhắn.

Mà Vương Nhất Bác hiển nhiên rất hứng thú với chuyện này. Thậm chí vì tò mò, hắn không tiếc bỏ lại đoàn phim, lẳng lặng tới đây rình xem.

Lưu Phong cũng theo tới.

Họ muốn mở rộng tầm mắt, xem cảnh tượng kì dị fan tham ban chỉ có một người này là như thế nào, nhưng Tiêu Chiến trước sau cứ cảm thấy chuyện này còn có ẩn tình gì đó.

Đạo diễn Vương anh minh uy vũ, phe phẩy kịch bản, trốn sau một góc tường xi măng. Mà tùy tùng của hắn, Lưu Phong, hăng hái làm việc nghĩa - che cho hắn khỏi bị Tiêu Chiến nhìn thấy.

Hai người giả vờ đi ngang qua trong lúc làm việc.

Xa cách mấy ngày, Tiêu Chiến lại gặp được Vương Nhất Bác trong tình cảnh buồn cười như vậy, tâm tình lại không kích động như mình vẫn hằng tưởng tượng. Bởi đạo diễn Vương thực sự quá khó nắm bắt, không thể đào đâu ra được bầu không khí kiều diễm.

Vì thời gian có hạn, Tiêu Chiến cũng không đuổi theo lí luận với hai người họ, chủ yếu là bởi anh cảm thấy mình không nên ấu trĩ như vậy, so đo với hai cái tên còn đang học mẫu giáo.

... Họ thực sự quá là nhàm chán.

Tiêu Chiến mang một cái ghế gỗ nhỏ của đoàn phim ra, đặt bên ven đường, im lặng ngồi nghịch điện thoại.

Tiêu Chiến đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đãi fan. Anh còn cố tình tìm kiếm trên mạng.

Tham ban bình thường, hẳn là fans sẽ nói với thần tượng mấy câu như là em nhớ anh lắm, anh ơi anh vất vả rồi, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi. Anh ơi em sẽ yêu anh mãi mãi, anh phải cố lên đấy nhé! Anh, cho dù anh có làm gì thì em cũng sẽ ủng hộ anh!

Fans đưa chút đồ ăn vặt cho thần tượng, chụp hai bức ảnh. Thần tượng kí tên lên vài bức ảnh, để fans về còn có cái để khoe.

Sau đó là chụp một bức ảnh tập thể thật đẹp, up ảnh lên, mọi người đều vui vẻ.

Tiêu Chiến mang theo tưởng tượng tốt đẹp đó, nhìn về phía lối ra vào.

Không bao lâu sau, có bóng người xuất hiện ở đầu con đường nhỏ kia.



Đó là một cô gái trẻ tuổi mặc một chiếc váy hoa, quả nhiên chỉ có một người tới thật.

Cô đeo trên lưng một cái túi to màu đen, tuổi không lớn, khoảng hai mấy, có lẽ vẫn còn đang đi học. Dáng vẻ thanh tú, nhìn bề ngoài có vẻ là một người hướng nội.

Để đảm bảo an toàn, trước khi cô và Tiêu Chiến gặp mặt, Lưu Phong sắp xếp một cửa an ninh, có người kiểm tra cô gái trước, phòng đối phương mang theo vật gì đó nguy hiểm vào trong. Thế nên, cô gái đi từ cửa chính vào rồi mới vòng tới đây.

Cô có vẻ đã tìm kiếm rất lâu xung quanh rồi mới nghi hoặc đi về phía bức tường đổ nát tới thần kì này.

Theo đánh giá của Tiêu Chiến, cô gái hẳn là bị cận nhưng lại không đeo kính, bởi khi cô ngẩng đầu nhìn thấy mấy chữ màu vàng to tướng trên tường kia, đôi mắt cô đột nhiên chấn động, sau đó cô mới hướng mắt nhìn về phía Tiêu Chiến đang ngồi ven đường như một ông cụ.

Fan lại gần, tỏ vẻ không thể tin được: "Anh..."

Trong lòng Tiêu Chiến nói phải, là tôi tự mình ra tiếp khách đây.

Anh đứng lên, giơ tay ra. Fan cũng run run rẩy rẩy giơ tay ra.

Hai người đang định bắt tay xong sẽ bắt đầu lịch trình ngày hôm nay. Thì fan đột nhiên nhào tới, dùng cả hai tay bao lấy bàn tay anh.

Tiêu Chiến hơi giật mình, nhưng rất nhanh đã định thần lại, biết đây hẳn là fan chân chính của mình, chuẩn bị nói ra lời động viên cô, lại nghe thấy cô gái kích động bảo: "Tiêu Chiến —— vì sao anh cứ mãi không hot thế hả! Anh không biết em làm fan của anh khổ tới mức nào đâu!"

Tiêu Chiến "..."

Cô gái khóc ra thành tiếng: "Em đã dõi theo anh từ hồi học cấp ba, nhưng anh cứ lăn lộn mãi mà không hot lên, giờ em đã học năm tư đại học rồi, em cứ tưởng đời này em sẽ không thấy được ngày anh hot lên cơ! Em thảm quá mà, anh không biết đâu, em có muốn khoe anh với người khác cũng không được, bởi họ căn bản không biết anh là ai!"

Cô gái này hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài của cô, trong cơ thể này có một sức mạnh vô cùng lớn. Ngay lúc Tiêu Chiến cảm thấy hối hận muốn rút tay ra, lại không thể rút về nổi.

Giả, chắc chắn người này là fan giả.

Cô gái hít hít mũi, dùng bàn tay run run nói cho Tiêu Chiến biết, cô không phải là fan giả, cô là fan thật.

Fan hỏi: "Anh có biết điều gì đã giúp em kiên trì tới tận bây giờ không?"



Tiêu Chiến nghiêm túc lắc đầu.

Fan kêu khóc: "Bởi họ đều khinh thường em! Em không cam tâm!"

Tiêu Chiến: "..."

Cô gái lại nói tiếp: "Mọi người đều là fan, vì sao phải phân ra đắt rẻ sang hèn? Họ có nhiều fan thì tốt lắm sao? Anh nói xem, họ tốt lắm sao? Không hề! Em biết anh mới là người tốt nhất, anh mới là ưu tú nhất!"

Tiêu Chiến bình tĩnh lại, cảm thấy nội dung hẳn là đã tới lúc tiến vào đề tài chính.

Cô gái khóc ròng nói: "Tiêu Chiến, anh nỗ lực như vậy, vẻ ngoài đẹp trai, lại ngoan như vậy, vì sao không có ai biết tới sự tốt đẹp của anh? Em nhìn anh nhiều năm như vậy vẫn dốc sức làm việc trong cái giới này, không bỏ cuộc, em lại cảm thấy thương anh. Khi em biết anh với đạo diễn Vương quy tắc ngầm em đã khóc, em thực sự khóc, em khóc cả buổi tối. Em cho rằng anh sẽ hot lên rất nhanh, ai ngờ cmn hóa ra chỉ là một tin bốc phét!!!"

Tiêu Chiến hiểu.

Bởi vì bây giờ cô cũng đang khóc.

Anh cũng muốn khóc luôn rồi đây.

Đây thực ra là antifan phải không?

"Ý em không phải là ủng hộ quy tắc ngầm, lúc ấy em cũng rất giận, sau đó đạo diễn Vương thanh minh, chứng minh anh có thực lực thật sự! Em rất vui! Chỉ là em nghĩ anh lãng phí nhiều năm thanh xuân như vậy, giờ mới nổi lên được một chút, em lại thấy thương anh lắm. Chuyện không công bằng trên đời này quá nhiều, con trai à, khi nào anh mới có được cơ hội thuộc về chính mình đây?"

Cô gái lau lau nước mắt, nói: "Anh không biết chứ, em là kiểu người rất bi quan, vận may còn kém cỏi, làm gì em cũng nghĩ tới hậu quả xấu nhất. Thế là em liền hạ quyết tâm, em đã hứa, chỉ cần có một ngày anh hot, em sẽ đi thổ lộ với nam thần của mình, sẽ tới công ty khác thực tập, em tin rằng cuộc đời em vẫn còn có cơ hội. Em muốn cho anh mượn toàn bộ vận may của em!"

Cô trịnh trọng lắc lắc tay Tiêu Chiến: "Cảm ơn anh! Anh đã tạo ra kì tích cho em! Anh chính là năng lượng của em!"

Tiêu Chiến "... Anh cũng cảm ơn em nhé."

Đây đúng là antifan thật rồi.

...****************...