Quyển 1 - Chương 5

Sau khi nhận được tờ giấy, lão mo đã ngờ ngợ tất cả chuyện mình gặp phải. Lão cười:

- Khá lắm, cuối cùng mày cũng chịu lộ mặt. Được để tao coi mày định làm gì tao.

Nói rồi, lão mo dường như trút đi muộn phiền, cất bước vào nhà rông. Lúc đó, chú có ra vách đá tìm bác. Lần này, gặp bác thật. Toàn thân choàng một tấm vải đen lớn, đầu gục xuống, nét mặt có chút xanh xao, mệt mỏi. Chú lại gần phát hiện trên tay bác đang cầm cây sáo bằng xương hôm trước, Chú hỏi:

- Anh làm sao mà sắc mặt kém vậy? Có cần em sắc cho nồi thuốc bổ huyết không?

Bác ngẩn đầu lên, chú mình hơi hoảng:

- Mắt anh làm sao vậy ? Để em xem.

Mắt bác chảy máu. Bác cười:

- Do anh dùng thuật gọi thần. Lại cưỡng chế hắn tạo mưa. Những cơn mưa tạo bệnh dịch là cấm kỵ trong vu thuật. Anh đã giảm xuống mức thấp nhất rồi. Nhưng vẫn bị thương.

Chú hơi lo:

- Vậy anh còn hẹn lão mo làm gì ? Khoẻ hẳn rồi làm gì làm.

Bác nghiêm trọng:

- Anh đã phát hiện, người đó đang đến gần. Nhanh hơn anh tưởng.

Chú hỏi:

- Là người mà anh nói hôm trước.

- Ừ, là người đó. Hắn đi rất nhanh, đó không phải là tốc độ của con người nên có. Nhưng không hiểu sao, anh lại nhận thấy có thêm 1 người nữa. Tạo cảm giác bất an cho anh.

Chú cũng hơi lo lắng. Bác bảo:

- Tối nay, chú về thu dọn đồ đi. Tiễn xong lão mo thì ae mình về xuôi liền.

Chú nghe bác, chạy về khu trại. Bác cười khẽ:

- Tao phải khiến mày phải chịu nỗi đau năm đó của tao. Hết mục đích để sống. Nói rồi lại thổi cây sáo xương.. Lúc mọi người đang thu dọn đồ đạc. Thì nghe thấy thét lớn. Chạy vào bản, tiếng thét phát ra từ nhà rông. Trong nhà rông là thi thể người con gái. Một người đi rẫy phát hiện cô bị một đám thanh niên lạ mặt cưỡng bức. Lúc chạy đến, chúng liền chạy mất, bỏ lại cô gái. Người đó phát hiện cô đã chết. Lão mo bần thần, vò đầu bức tóc, tru tréo lên. Vợ lão thì la trời than đất, bỗng mụ xủi bọt máu. Lên cơn co giật dữ dội. Chưa kịp phản ứng thì mụ đã cắn đứt lưỡi mà chết. Lão mở to mắt, chứng kiến người thân yêu chết trước mặt mình. Lão lên cơn điên, vừa cười vừa nói:

- Lại là mày, mày đáng chết.

Chợt lão nhớ đến thằng con trai đang bị trói. Lão hốt hoảng chạy đến, lão lay anh ta. Bịch. Hai cánh tay rơi xuống. Thì ra, anh ta đã chết. Thân xác đã mục rữa từ lâu. Nhìn vào bên trong toàn là giòi bọ. Lão quỵ xuống. Tất cả người thân của lão đều chết hết rồi. Già làng bản đó cũng trầm ngâm, than khẽ:

- Quả báo tới rồi đó, tao đã khuyên mày nên bỏ bùa ngải đi. Lo mà làm người tốt. Nhưng mày có nghe tao đâu.

Nói xong, già làng bảo mọi người phụ đóng quan tài cho 3 người. Lão mo gầm lên:

- Được, mày khá lắm. Tao sẽ phanh thây mày ra.

Nói rồi, lão chạy như điên dại ra phía sau núi, lão vô 1 cái hang, tay xách hộp gỗ, vai đeo mấy cái túi. Già làng thấy vậy:

- Không ai được đi theo lão mo, chuyện đó là của riêng lão. Nếu ai trái lệnh, phạt nặng.

Nói xong, quay đi bảo mọi người đóng thêm một cỗ quan tài. Lão chạy đến vách đá. Thấy một người đã chờ sẵn. Mắt lão long lên sòng sọc:

- Là mày làm đúng không ? Thằng khốn ?

Bác quay mặt lại, cười thân thiện:

- Lâu rồi, mày quên tao nhanh đó.

Lão mo nheo mắt nhìn bác:

- Mày là... là...

Lão trợn mắt:

- Là mày, mày là thằng chồng con điếm đó.

Bác mình lại cười:

- Vợ tao không phải là để mày gọi bằng từ thô thiển đó. À, thời gian dạo này mày vui chứ.

Lão gầm lên:

- Mày là ma quỷ, là cầm thú. Mày gϊếŧ nhiều người vậy, không ghê tay sao hả đồ chó.

Bác ôm bụng cười, và gằn giọng:

- Ghê tay, ma quỷ. Vậy tao hỏi mày, năm đó mày bỏ bùa, hại vợ tao chết thảm. Mày biết là mày đã gϊếŧ mất nguồn sống của tao không hả ? Mày biết cô ấy quý hơn mạng sống của tao không ?. Tao biết mày còn hại nhiều người nữa. Để cho ngải mày thờ mau thành phép thiêng. Tao nói không sai chứ.

Lão mo đờ người, lắp bắp:

- Sao mày biết ?

Bác nghiêm mặt:

- Không nói nhiều nữa, hôm nay tao với mày giải quyết hết tại đây. Một là tao sống, hai là mày sống.

Lão bỏ cái thùng gỗ xuống, cười:

'' Được, vậy thì tao cho mày toại nguyện. Khà khà.

Bác cười:

- Vậy để tao chặn đường rút của cả hai, để khỏi có ai bỏ chạy.

Nói xong, kết ấn pháp đọc chú. Thì ra, bác đã dán sẵn những tấm bùa trên thân cây. Đọc chú xong thì những ngọn lửa nhanh chóng bùng lên bao trùm lên cây. Rầm... rầm những cái cây bắt đầu ngả đổ xuống. Chắn mất lối thoát duy nhất. Lão mo càu mày:

- Thuật mày học không phải ở Việt Nam đúng không ?

Bác nhếch mép cười:

- Vậy nên mày mới không giải và mò ra được !. Còn nhiều thứ thú vị lắm.

Cả hai nhanh chóng lập đàn.

Bác treo lên 4 lá phù lớn, mỗi mặt phù là một gương mặt quỷ, mỗi mặt lại có biểu cảm khác nhau: hỉ nộ ái ố. Lôi ra 9 lọ gỗ có chứa Cổ. Xếp chúng thành theo bài trận Cửu chuyển. Sau đó, dùng 2 bức tượng Atula bằng đồng, đặt áp trận. Dán phái sau mỗi tượng là một tấm phù có kinh tự của Cổ Phật Tây Tạng. Thắp sáng 5 ngọn nến lớn, đặt chúng thành ngũ giác. Sau đó, dán lên một tấm phù, trên có vẽ hình quỷ thần Dạ Xoa. Sau đó, lâý ra một cái cổng nhỏ bằng đồng, trên có khắc 3 chữ Tạng cổ đặt phía trước.

Bác ngồi vào vòng nến, lôi ra cây sáo bằng xương. Sẵn sàng cho trận đấu pháp sinh tử. Bên kia, lão mo cũng nhanh chóng bày đàn. Lão mở hộp gỗ, lấy ra một chậu cây, toàn thân cây bốc mùi tanh của máu, lá cây đen và có nhiều sọc đỏ. Lão lấy ra 3 cây đèn, mỗi cây hình dáng khác nhau. Đặt thành hình tam giác bao quanh cây. Lão dùng chỉ đỏ, quấn nhiều vòng lên thân đèn. Sau đó, lão lấy ra 6 bức tượng vừa bằng gỗ vừa bằng đất đặt thành lục giác bao quanh lại. Chúng là các tượng thần gác nhà mồ, được lão luyện lại. Sau đó, lão lấy ra một cái mõ hình sọ người bằng gỗ và một khúc xương dài.

Chưa hết, lão dốc hết những trang sức hình kiếm, cung tên, thanh đao, ngọn giáo, khiên và chùy đeo lên cho tượng thần gác mồ. Lão dùng 3 ngọn nến nhỏ, đặt lêи đỉиɦ đầu và hai vai trên mỗi bức tượng. Sau đó, lấy một lọ gốm nhỏ chứa máu người, nhỏ lên nến. Và châm chúng cháy. Và bùng lên ngọn lửa xanh lè. Cuối cùng, lão lấy ra một tấm bùa lớn đã nhạt màu, nhưng nét bùa vẫn đỏ rực như máu. Sau đó, đeo lên người trợ phép. Xong xuôi, lão tay cầm mõ xọ người, tay kia cầm khúc xương Bên kia, bác đã đặt cây sáo xương lên môi. Cả hai cùng thét lớn:

- BẮT ĐẦU ĐI.

Cách đó, nửa ngày đường. Có vài người cũng đang tiến tới. Một bà lão râu tóc bạc phơ, đôi mắt cú vọ đỏ. Lưỡi lép mép, hàm răng nhọn và đều lộ ra. Theo sau, bà ta là 2 đứa trẻ, 1 nam 1 nữ, tay cầm đuốc dẫn đường.Đăc biệt, bé trai đôi mắt có 4 con ngươi, bé gái thì có một gương mặt đầy đủ ngũ quan sau đầu. Bà ta cười khè khè:

- Hy vọng lúc già đến mày còn sống. Hé hé hé.

Cùng lúc đó, một lão tăng tay chống tích trượng, tay lần chuỗi hạt. Tăng y đã cũ, nhưng đôi mắt lão tăng vẫn sáng tỏ. Phía sau, là một đứa trẻ 16 tuổi, mắt quấn tấm vải vàng, trên có kinh tự nhà Phật, mắt bị quấn nhưng vẫn thoăn thoắt đi theo sau lão tăng. Lão lần chuỗi, niệm:

- A Di Đà Phật. Sát nghiệp nặng quá rồi.