Chương 10: Em gái

Hai ngày thi liên tiếp khiến bọn học sinh bị vắt đến kiệt sức, sau buổi thi cuối cùng cả khu dạy học mừng như điên.

Không chỉ bởi vì được giải phóng, mà tuần này còn có kỳ nghỉ hai ngày hằng tháng hiếm có, trọn vẹn 48 giờ ăn chơi dài hạn!

Sau hai ngày căng thẳng, Tɧẩʍ ɖυ cũng thở phào nhẹ nhõm, ngoài việc lát nữa còn phải dọn vệ sinh.

Vị đại thiếu gia kia cũng khó có khi mà an phận được hai ngày, lúc này không nhịn nổi, trắng trợn táo bạo chạy tới bên chỗ ngồi Tɧẩʍ ɖυ xoát độ tồn tại.

Hắn nhìn Tɧẩʍ ɖυ bỏ từng quyển từng quyển sách bài tập vào cặp sách, lộ vẻ trợn mắt há hốc mồm, so với cái cặp sách gần như trống không của hắn kia quả là hai thái cực.

Bạn cùng bàn Tɧẩʍ ɖυ là một nữ sinh ít nói, cô rất tò mò về mối quan hệ của Ôn Nghiêu và Tɧẩʍ ɖυ, nhưng lúc này trước mặt đương sự lại ngượng ngùng không dám hỏi, ánh mắt cô đảo qua một vòng giữa hai người rồi cõng balo đi mất.

Gần đây Tɧẩʍ ɖυ đã quen với loại tình huống như vậy, cả người quen lẫn không quen biết, đều dùng loại ánh mắt thăm dò nghiên cứu này nhìn cô.

Mà đầu sỏ gây tội của hết thảy chuyện này chính là Ôn Nghiêu.

Tɧẩʍ ɖυ nhìn về phía hắn, có chút không vui.

Ôn Nghiêu lại không hề phát hiện, nhàn nhạt mà nhướng mày, trông cực kỳ thèm đòn.

Không muốn lãng phí thời gian, Tɧẩʍ ɖυ chỉ muốn nhanh chóng dọn dẹp vệ sinh xong để về nhà hưởng thụ kỳ nghỉ.

Ôn Nghiêu giờ đây đã thuần thục nên quét rác đổ rác như thế nào, phối hợp với Tɧẩʍ ɖυ càng thêm ăn ý.

Lúc trở về như cũ chỉ có hai người bọn họ, Tɧẩʍ ɖυ định về nhà lại bị Ôn Nghiêu ngăn lại.

Ở cổng trường, một nam sinh cao khoảng 1m8 mấy cẩn thận mà túm lấy ống tay áo của một nữ sinh chỉ tầm 1m6, nhẹ nhàng lay động, ngữ khí tựa làm nũng, “Đi cùng tớ đi nha, được không?”

Phản ứng đầu tiên của Tɧẩʍ ɖυ là cự tuyệt, nhưng cô chưa thấy qua một Ôn Nghiêu như vậy bao giờ, đầu óc trong lúc nhất thời không phản ứng lại được.

Mái tóc đen nhánh xù xù bồng bềnh sờ lên chắc hẳn rất tuyệt, đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt chờ mong, rất giống một chú chó lớn ngoan ngoãn.

Cái ý tưởng này vừa xuất hiện đã dọa sợ Tɧẩʍ ɖυ, hai chữ “ngoan ngoãn” và Ôn Nghiêu vốn hoàn toàn không có chút dính dáng gì.

“Thật vất vả mới thi xong, coi như cùng đi thả lỏng được không?”

Tɧẩʍ ɖυ còn đang đấu tranh tư tưởng, xe Ôn Nghiêu gọi đã đến rồi, tài xế nhìn bọn họ gọi lớn, “Có đi hay không?”

“Đi, đi đây!” Ôn Nghiêu trả lời xong bên này lại tiếp tục nói, “Đừng để cho bác tài xế chờ nóng nảy, đi nhanh đi.”

Vì thế Tɧẩʍ ɖυ cứ như vậy bị Ôn Nghiêu nửa lôi nửa kéo leo lên xe, ngồi trên xe Tɧẩʍ ɖυ bỗng sinh ra loại ảo giác mình bị bắt cóc.

Cặp sách Tɧẩʍ ɖυ rất nặng, Ôn Nghiêu liền ôm giúp cô, “Chậc chậc, tớ sớm đã muốn nói, sao cặp cậu giống như bao thuốc nổ vậy.”

“……”

Ai mà lại như hắn, không học vấn không nghề nghiệp, trong cặp không có lấy một quyển sách.

Tɧẩʍ ɖυ còn ngại hắn cầm không an toàn đây, cô đang định đoạt lại nhưng bị Ôn Nghiêu tránh mất.

“Nặng, để tớ mang giúp cho.” Ôn Nghiêu gắt gao ôm cặp, muốn dùng nó “áp chế” Tɧẩʍ ɖυ, sợ cô chạy.

Xe dừng lại ở phía đông thành phố, là một câu lạc bộ mới mở cách đây không lâu.

Tɧẩʍ ɖυ chưa đến nơi như vậy bao giờ, nên là có chút tò mò.

Bên ngoài trang trí giản dị tự nhiên, giống một kho hàng không biết tên.

Sau khi xuống xe Ôn Nghiêu đeo cặp sách của Tɧẩʍ ɖυ trên lưng, rất tự nhiên mà nắm tay cô đi vào bên trong, “Đây là nơi anh họ tớ mở, thử xem chút đi.”

Cổ tay bỗng nhiên bị nắm lấy, Tɧẩʍ ɖυ theo bản năng muốn rút ra.

“Đừng nhúc nhích, nếu đi lạc tớ không cam đoan sẽ xảy ra chuyện gì đâu.” Ôn Nghiêu chớp chớp mắt, như là đang dọa người.

Tɧẩʍ ɖυ không sợ lắm, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi không an toàn khi ở nơi xa lạ, đành phải tùy ý cho hắn nắm.

Sau khi tiến vào Tɧẩʍ ɖυ nghiêng đầu thăm dò nhìn xung quanh, phong cách trang hoàng của nơi này rất hiện đại hoá, có nhiều phương tiện giải trí, còn có không ít cửa hàng, ăn uống bình thường, loại nào cũng có.

Lầu một là khu trò chơi điện tử, ánh đèn màu xanh tím, mang đến một loại phóng túng khó gọi tên.

Tɧẩʍ ɖυ bỗng nhiên có cảm giác, nơi này mới thích hợp với Ôn Nghiêu.

Đồng phục Ôn Nghiêu sớm đã cởi ra, chỉ mặc một cái hoodie màu xám đậm có mũ, phần mũ và cổ tay áo thiết kế một ít sờn rách, lộ ra khí chất lưu manh nhàn nhạt.

Hắn có vẻ thường xuyên tới nơi này, tự nhiên chào hỏi với mấy người trông như là nhân viên quản lý.

Thậm chí có người thấy hắn mang theo một cô gái nhỏ còn huýt sáo.

“Nha, đại thiếu gia giá lâm, vinh hạnh quá.” Cách đó không xa một cái đầu màu bạc lắc lư đi tới, trông so với Ôn Nghiêu còn giống kẻ không học vấn không nghề nghiệp hơn.

Vóc dáng người này cao hơn Ôn Nghiêu, chỉ là toàn thân biếng nhác như người không xương, nhưng tướng mạo khá xinh đẹp, ngũ quan không sắc bén có tính xâm lược giống Ôn Nghiêu mà theo hướng mềm mại ôn nhu.

Nếu không có đầu tóc đi ngược trào lưu và nụ cười tuỳ tiện khóe miệng kia.

“Anh Diệp Lâm, em dẫn một người bạn tới chơi.” Ôn Nghiêu nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυ, giới thiệu cho cô, “Đây là anh họ tớ, đây là câu lạc bộ của anh ấy.”

Tɧẩʍ ɖυ gật gật đầu, nhìn về phía Diệp Lâm, tuy rằng trông anh ta còn giống lưu manh hơn Ôn Nghiêu nhưng cô cảm thấy người này hẳn là dễ ở chung hơn Ôn Nghiêu, vừa định lễ phép chào hỏi.

“Em gái?”

Tɧẩʍ ɖυ nháy mắt cạn lời, trừng mắt nhìn Ôn Nghiêu.

Ôn Nghiêu xấu xa cười, “Em đang hy vọng đây, đáng tiếc người ta không muốn.”

“A, đang theo đuổi, cố lên.” Diệp Lâm mỉm cười ôn hòa, sau đó nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυ, “Muội muội, chơi vui vẻ đi, có việc gì phiền toái cứ giao cho tiểu tử thúi Ôn Nghiêu này.”

Cách đó không xa có người gọi Diệp Lâm và Ôn Nghiêu, là một giọng nữ vô cùng ngọt ngào.

Tɧẩʍ ɖυ tò mò hướng mắt qua, nháy mắt bị làm cho kinh ngạc.

Nữ sinh ấy xinh đẹp tựa như công chúa nhỏ, mái tóc đen xoăn dài rối tung xõa trên vai, một thân váy nhỏ tinh xảo, xách theo một chiếc túi hàng hiệu.

Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy hai mắt mình bị chói mù rồi.