Chương 12: Đau miệng

Đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua khoang miệng, cuốn lấy cô mà mυ"ŧ vào.

Tɧẩʍ ɖυ trừng mắt nhìn người trước mặt, hai mắt hắn nhắm nghiền, hàng mi dài như cánh quạt đen nhánh, lại có thể rõ ràng đến từng sợi như vậy.

Tiếng nước bọt khuấy đảo vô cùng rõ ràng, kí©h thí©ɧ Tɧẩʍ ɖυ, chút hơi nóng kia bắt đầu dâng lên, cô dùng sức đẩy Ôn Nghiêu ra, sắc mặt vô cùng kém.

Từ trong khoang miệng nếm ra được ít mùi máu tươi, là cô vừa rồi sốt ruột cắn trúng Ôn Nghiêu.

Hô hấp hỗn loạn, Tɧẩʍ ɖυ quay đầu liền chạy, cô không thấy rõ phương hướng, chỉ là đầu nóng lên, không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.

Trên mặt cũng giống như bị thiêu cháy, cô ủ rũ vuốt mặt, cả người đều khó chịu.

Đi về phía trước, đèn cũng dần sáng lên, Tɧẩʍ ɖυ lúc này mới chú ý tới bên này là một trường bắn trong nhà, trải đầy cỏ nhân tạo, lớp nhựa xanh mượt tạo cảm giác có vẻ dày dặn.

Có người đang luyện tập trên sân, mũi tên dài rời tay, ghim vào giữa vòng 10 điểm, dấy lên một tràng hoan hô.

Tɧẩʍ ɖυ xem đến mê mẩn, bên cạnh có nhân viên công tác đi ngang, thấy cô mặc đồng phục, trong lòng hiểu rõ, “Anh Diệp có nói qua, Ôn đại thiếu gia mang theo một muội muội tới chơi, dặn chúng tôi chiêu đãi cho tốt, cô muốn thử sao?”

Đối phương trông rất dễ nói chuyện, Tɧẩʍ ɖυ gật gật đầu.

“Cái này thật ra rất đơn giản, lại đây tôi dạy cho.”

Tɧẩʍ ɖυ đi theo nhân viên đi vào sân, thiết bị còn khá mới, kết cấu trường cung tạo xúc cảm khi cầm rất tốt.

Nhân viên làm mẫu cho Tɧẩʍ ɖυ xem, lại dặn dò Tɧẩʍ ɖυ một số điểm cần chú ý, để cho cô tự mình chơi.

Tɧẩʍ ɖυ lần đầu tiên tiếp xúc cái này, cô thấy người khác chơi có vẻ rất đơn giản, bản thân thì đến bia ngắm cũng bắn không trúng, cô thử thêm vào lần đều thất bại, vừa định bỏ cuộc lại bị người ôm vào trong ngực.

Nam sinh cầm tay cô, hướng dẫn cô kéo cung ra nhắm chuẩn, “Phóng.”

Tay Tɧẩʍ ɖυ cũng theo đó cùng buông ra.

Mũi tên “Vυ"t” một tiếng bay ra.

Mười điểm.

Tɧẩʍ ɖυ nhìn mà không thể tin nổi, toàn thân trở nên cứng đờ.

“Thấy thế nào, lợi hại không?” Đại thiếu gia cà lơ phất phơ hỏi.

Tɧẩʍ ɖυ nhớ tới những gì hắn làm vừa rồi, còn không muốn để ý đến hắn, cô đẩy người này ra, “Không.”

Ôn Nghiêu sớm có phòng bị, sao có thể bị cô đẩy ra, hắn khoác tay lên vai Tɧẩʍ ɖυ, cúi đầu ghé đến bên tai Tɧẩʍ ɖυ nói chuyện, “Miệng tớ còn đang đau đây, cậu thực sự vô tình như vậy sao?”

Tɧẩʍ ɖυ dẫm lên chân hắn, kéo giãn khoảng cách với hắn, “Đáng đời.”

Bị hắn quấy rầy phá hỏng mất hứng thú, Tɧẩʍ ɖυ cũng không muốn chơi bắn tên nữa, “Tớ đi về.”

Cô đặt cung tên xuống, vòng qua Ôn Nghiêu chuẩn bị đi về.

Ôn Nghiêu làm sao có thể thả cô đi, “Cậu tính bỏ lại cặp sách?”

Đúng! Cô thế nào lại quên mất cặp sách chứ!

Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy bản thân bị hắn chọc tức đến hồ đồ, tự cho là hung tợn mà trừng mắt nhìn hắn, “Mau đem cặp sách trả tôi.”

Đôi mắt cô to tròn, con ngươi đen nhánh, Ôn Nghiêu sớm đã nói qua nó rất xinh đẹp, lúc này cho dù bị cô trừng mắt, cũng không có gì đáng sợ.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới biểu cảm mèo con bạn cùng lớp từng gửi trước đây, bộ dáng khó chịu rất giống Tɧẩʍ ɖυ hiện tại, khóe miệng hắn không kìm được ý cười.

“Cậu cười cái gì!” Tɧẩʍ ɖυ càng tức giận, hắn không đưa, cô đành phải bước đến tự đoạt lấy, “Trả cặp sách lại cho tôi.”

Ôn Nghiêu hơi ngửa người ra sau, làm Tɧẩʍ ɖυ giống như muốn nhào vào trong lòng ngực hắn, hắn cũng thuận thế ôm lấy, ngữ khí nhẹ nhàng, “Cậu cho rằng ôm một chút là tớ có thể trả lại cho cậu sao?”

“Ôn Nghiêu!” Tɧẩʍ ɖυ buông tay ra, lần đầu tiên cảm thấy chênh lệch chiều cao nam nữ thật sự quá lớn.

Thấy cô sốt ruột, vẻ mặt luôn bình tĩnh thường ngày cũng sụp đổ, Ôn Nghiêu bỗng cảm thấy tâm tình thoải mái hơn.

Hắn không đùa giỡn nữa, vòng qua Tɧẩʍ ɖυ đi về, “Cho cậu cho cậu, đi thôi, tớ đưa cậu về.”

Trên đường trở về Tɧẩʍ ɖυ không hề nói chuyện, mặc dù Ôn Nghiêu lại tiếp tục trêu chọc cô vẫn trầm mặc không nói.

Cô không biết bản thân mắc phải bệnh gì, đối mặt với Ôn Nghiêu chỉ càng thêm vụng về, bình tĩnh trong lòng cũng nhiều lần bị dấy lên gợn sóng.

Tựa như hôm nay khi kiểm tra kết thúc, Tɧẩʍ ɖυ vốn nên tra lại câu hỏi một chút, trong đầu lại nhảy ra hình bóng Ôn Nghiêu, cô sẽ tự hỏi liệu hắn có viết xong bài thi hay không, có thể cảm thấy câu hỏi rất khó hay không.

Nhưng lại nhớ đến hắn chưa bao giờ quan tâm chuyện thi cử và thành tích, không ngủ trong trường thi đã là không tồi rồi.

Người này dường như trước nay chưa bao giờ thẳng thắn, dù là việc làm hay lời nói đều nhìn không ra bao nhiêu phần là chân thật.

Đáng sợ nhất chính là Tɧẩʍ ɖυ cư nhiên bắt đầu tự hỏi mấy vấn đề chẳng đáng coi trọng này.

Hẳn là nghe xong liền quên nói, buổi tối trước khi ngủ lại bất ngờ nhảy ra.

Hoặc cảm thấy thẹn hoặc nghiền ngẫm, cô kéo chăn che mặt lại, một hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại.

Cứ nghĩ đến hắn là cảm thấy phiền, tâm tình Tɧẩʍ ɖυ từng chút rơi xuống đáy vực.