Chương 16: Ăn no, cần tiêu thực

Ngữ khí quá mức nghiền ngẫm, Tɧẩʍ ɖυ nháy mắt chẳng còn suy nghĩ muốn mở cửa nữa, phải đem người sau lưng này đuổi đi.

Tay Tɧẩʍ ɖυ đặt ở then cửa vừa định buông ra, Ôn Nghiêu liền nắm tay cô nửa ôm lấy cô vặn cửa thuận thế đẩy cô đi vào.

“Em gái chuẩn bị làm cái gì ngon cho anh họ nào?”

Tɧẩʍ ɖυ thật muốn phủi tay không làm, hắn thích ăn gì thì ăn.

Nhìn khuôn mặt viết rõ hai chữ bãi công của cô, Ôn Nghiêu cười xách đồ ăn đem vào phòng bếp, “Không nói không nói, đói chết mất.”

Tɧẩʍ ɖυ sắc mặt lạnh băng đi tới, vô cảm mà bắt đầu nhặt rau rửa rau thái rau, còn vị đại thiếu gia thiếu đánh bên cạnh này chỉ biết ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của cô.

Âm thanh cắt rau quá mức thanh thúy, Ôn Nghiêu có loại ảo giác giây tiếp theo con dao phay kia sẽ băm đến trên mặt hắn, để bảo đảm an toàn cho bản thân, hắn yên lặng mà rời khỏi chiến trường.

Bởi vì có một cặp ba mẹ không đáng tin cậy, Tɧẩʍ ɖυ nấu ăn thuần thục vô cùng, tôn chỉ của cô là chỉ cần nấu chín và cho đủ gia vị, ăn không gặp vấn đề gì là rất được rồi.

Đơn giản làm hai món mặn một món canh, lại nấu hai bát mì.

“Muốn ăn gì tùy thích.” Cô bưng đồ ăn đặt lên bàn cơm nhỏ, gọi Ôn Nghiêu ăn cơm.

Lúc Tɧẩʍ ɖυ đang nấu ăn, Ôn Nghiêu cũng đánh giá xung quanh nhà Tɧẩʍ ɖυ, tuy nhỏ và đơn sơ cũng không có trang trí gì, nhưng sạch sẽ ngăn nắp.

Không biết phòng Tɧẩʍ ɖυ là phòng nào, hắn tò mò nhưng lại không dám đi loạn, đành phải ngồi ở trên sô pha nhỏ nhìn Tɧẩʍ ɖυ bận rộn trong phòng bếp.

Trong giây lát hắn bỗng sinh ra loại ảo tưởng, tương lai bọn họ cũng như thế này thì thật tốt.

Tɧẩʍ ɖυ nhìn Ôn Nghiêu đứng lên, vóc dáng hắn cao, không hiểu sao trông ngôi nhà cô càng có vẻ chật chội.

“Để tớ nếm thử tay nghề của Thẩm đầu bếp nào.” Ôn Nghiêu xoa xoa tay tỏ vẻ chờ mong.

“Ăn vào không chết đâu.”

Lời ít mà ý nhiều.

“……”

Xác thật như thế, không có kinh ngạc ngoài ý muốn, nhưng ăn cũng không tồi, đại khái do thật sự đói bụng, Ôn Nghiêu còn ăn đến rất vui vẻ, rất nể mặt mà ăn hết sạch đĩa.

Ăn xong Tɧẩʍ ɖυ thu thập chén đũa, thuận tiện hạ lệnh đuổi khách, “No rồi chứ, no rồi thì mau về nhà đi.”

Đừng ở chỗ này chướng mắt.

Ôn Nghiêu đương nhiên nghe ra được ẩn ý trong lời nói, nhưng hắn sao có thể làm theo.

“Ăn no, nhưng tớ cần tiêu thực bớt đã.” Hắn chủ động tiến đến bên cạnh Tɧẩʍ ɖυ, “Tớ giúp cậu rửa bát.”

“Không cần.” Tɧẩʍ ɖυ rất phòng bị chặn hắn lại, cô không tin hắn có thể đàng hoàng rửa bát, cô không hy vọng mấy cái bát đĩa mỏng manh này phải đi đời nhà ma.

Ôn Nghiêu xấu hổ đứng ở một bên, lui về phía sau một bước quan sát Tɧẩʍ ɖυ rửa chén.

Tóc cô dài, buộc đuôi ngựa cao ở sau đầu, cần cổ dưới ánh đèn nhà bếp cực kỳ tinh tế xinh đẹp, trái tim không chịu ở yên lại nảy lên.

Rửa sạch xong, Tɧẩʍ ɖυ quay đầu liền thấy ánh mắt cực nóng trần trụi của Ôn Nghiêu, làm cô có chút hoảng hốt, “Cậu nhìn cái gì?”

“Nhìn cậu.” Ôn Nghiêu lấy lại tinh thần, “Rất đẹp.”

Tɧẩʍ ɖυ giật giật khóe miệng, không dao động.

“Đi thôi.” Cửa phòng bếp rất hẹp, chỉ đủ một người đi, Tɧẩʍ ɖυ để Ôn Nghiêu đi ra ngoài trước.

Hắn mới vừa bước hai bước, đèn nơi đỉnh đầu lập loè vài cái rồi tắt ngúm.

Trước mắt tối sầm, nửa bước chân vừa ra không thu lại kịp, không biết đυ.ng phải cái gì, Ôn Nghiêu đau đến “Tê” một tiếng.

Tɧẩʍ ɖυ đi ở phía sau hắn, hiển nhiên cũng bị làm cho sững sờ, cô chắc chắn mình nghe được âm thanh kia.

“Đau không? Hình như cúp điện, cậu đứng yên đó, di động cậu có ở trên người không? Của tớ chắc ở trên bàn.”

Ôn Nghiêu cũng không rảnh lo đau, lấy di động trong túi ra bật đèn pin, một chút ánh sáng kia cứu vớt hai người.

“Cậu ngồi trên sô pha trước đi, tớ đi xem có phải bị đứt cầu dao hay không.”

Có ánh sáng, Tɧẩʍ ɖυ lấy di động của mình chuẩn bị đi ra cửa nhìn xem, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì lại hỏi, “Đúng rồi, cậu không sợ bóng tối chứ?”

“Không sợ, tớ đi với cậu.” Ôn Nghiêu giơ di động chiếu về phía Tɧẩʍ ɖυ.

“Không cần, cậu không quen với cách với cách bài trí trong nhà tớ, đừng để bị đυ.ng linh tinh.” Tɧẩʍ ɖυ cầm di động đi xem bên ngoài hộp điện, lại tiến đến cửa sổ nhìn tình huống nhà người khác.

Có vẻ đèn của cả tiểu khu đều cúp.

Tɧẩʍ ɖυ đành phải trở về, Ôn Nghiêu còn ngồi ở trên sô pha phòng khách, hai cái đèn pin di động cũng đủ sáng, cô đi qua.

Tɧẩʍ ɖυ rất quen thuộc bố cục trong nhà, nhưng cô không quen với chiều dài chân của Ôn Nghiêu, vì thế cô không vấp phải bất cứ thứ gì, nhưng vừa đến gần hắn đã bị chân người này vướng ngã.

Di động không cầm chắc, cạch một tiếng rớt xuống mặt đất, cùng lúc đó, Tɧẩʍ ɖυ ngã vào một cái ôm.

Trong bóng tối các giác quan được phóng đại vô hạn, tiếng hắn hít thở bên tai cùng tiếng tim đập đặc biệt rõ ràng, từng chút từng chút làm rối loạn suy nghĩ cô.

“Xin lỗi, tớ……”

Tɧẩʍ ɖυ ảo não muốn bò dậy, giây tiếp theo đã cảm thấy mình bị bế lên giữa không trung, âm thanh cũng luống cuống, “Ôn Nghiêu cậu làm gì vậy?”

“Ăn no, muốn tiêu thực a.”

“?”

——

Tɧẩʍ ɖυ: Hắn đang nói cái quái gì vậy?