Chương 18: Suy xét tha thứ cho tớ nha?

Di động bỗng nhiên sáng lên, hiện ra mấy tin nhắn WeChat, trong đó ghi là Diêu Tịnh Nghi, tuy rằng Tɧẩʍ ɖυ cũng không có ý muốn nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác, nhưng vẫn không thể tránh khỏi lướt qua nội dung tin nhắn.

Đại ý là nhớ hắn, liệu có rảnh không, có thể hay không tìm hắn chơi linh tinh.

Tin nhắn liên tục nhảy lên làm Tɧẩʍ ɖυ càng thêm bực bội, ngày mai đến trường học còn phải tìm cách trả điện thoại cho Ôn Nghiêu, nhưng tình trạng hiện tại, cô không muốn để ý đến hắn, càng không muốn chủ động tìm tới hắn.

Nhưng vấn đề lớn nhất trước mắt là cúp điện, cô phải làm bài tập như thế nào đây!

Di động Tɧẩʍ ɖυ hết pin, đành phải mượn nhờ di động Ôn Nghiêu để lục tung mới tìm được một bao nến.

Mùi nến cháy hòa cùng với khói đen tỏa ra tỏ rõ chất lượng cực kì kém, ngọn lửa nhảy lên rung ring càng khiến Tɧẩʍ ɖυ tâm phiền ý loạn.

Không biết là do không thấy rõ đề bài hay không có cách nào tập trung phân tích, có lẽ là tâm trí cô vốn dĩ đã thất thần không yên, một câu hỏi toán học đơn giản nhất, cô tính mãi vẫn sai, giấy nháp bị làm cho lung tung rối loạn, nét chữ dần trở nên xiên vẹo.

Ôn Nghiêu và Diêu Tịnh Nghi thường xuyên hẹn nhau ra ngoài chơi sao?

Hắn cũng sẽ nói với Diêu Tịnh Nghi rằng nhớ cô ấy sao?

Quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn thân mật như vậy sao?

Nhớ tới lần kinh ngạc khi trông thấy Diêu Tịnh Nghi kia, Tɧẩʍ ɖυ không khỏi nghĩ lại chính mình, phổ thông bình thường, không có chút gì nổi bật, thậm chí đến một câu hỏi cũng làm không xong!

Ôn Nghiêu đặt ghi chú Diêu Tịnh Nghi là tên thật, vậy hắn đặt cho mình là gì?

Mật khẩu di động hắn giống với sinh nhật cô, là trùng hợp sao?

Những chuyện không liên quan đến học tập cứ nhảy lên trong đầu, Tɧẩʍ ɖυ không nhịn được muốn mở di động Ôn Nghiêu ra, trong lòng có một âm thanh xúi giục cô, chỉ xem một chút thôi, hắn hẳn là sẽ không phát hiện đâu.

Tɧẩʍ ɖυ không biết bằng cách nào nắm lấy di động của Ôn Nghiêu, cầm trên tay nhìn chằm chằm màn hình rất lâu rất lâu, cuối cùng cố lấy hết can đảm mở ra.

Đèn trên đỉnh đầu lập loè hai lần rồi sáng, điện cúp gần nửa giờ cuối cùng đã hoạt động lại, trong nhà lại sáng rõ như cũ, trong lúc nhất thời Tɧẩʍ ɖυ còn chưa thích ứng lắm.

Như từ trong mộng tỉnh lại, cô thổi tắt ngọn nến, tắt di động của Ôn Nghiêu nhét vào dưới đáy cặp sách mình, thầm niệm mắt không thấy tim không đau.

Về di động của hắn, mật mã của hắn, cô một chút cũng không muốn biết!

Đêm nay Tɧẩʍ ɖυ mất ngủ, cô lăn qua lộn lại tự mình trằn trọc, vừa rối rắm không biết làm sao trả điện thoại lại cho Ôn Nghiêu, lại vừa tò mò về điện thoại của Ôn Nghiêu.

Trường học người nhiều, cô không muốn bị người khác thấy mình tìm đến hắn, nếu như bị người khác biết loại đồ vật riêng tư như di động này ở chỗ cô chắc chắn sẽ có mấy suy nghĩ bậy bạ.

Cuối cùng Tɧẩʍ ɖυ quyết định sáng mai đến trường sớm một chút, đặt điện thoại ở trên bàn của hắn.

Chỗ tốt duy nhất của mất ngủ đại khái chính là không tốn chút sức nào đã có thể dậy, chỉ là cô được tặng thêm hai cái quầng thâm mắt rõ to và một trạng thái vô cùng mệt mỏi.

Tɧẩʍ ɖυ đến sớm hơn ngày thường hai mươi phút, trường học còn chìm trong yên tĩnh, trong phòng học không có một bóng người, bầu trời vẫn một màu xanh xám.

Không kịp bật đèn, Tɧẩʍ ɖυ trực tiếp đi đến vị trí của Ôn Nghiêu, dãy cuối cùng sát tường.

Đây là lần đầu tiên cô cẩn thận quan sát đồ đạc trong ngăn bàn hắn, mấy quyển vở mới tinh cùng một chồng bài thi, không hề có chút hơi thở của học sinh cấp ba.

Mặt bàn xem ra thật sự rất sạch sẽ.

Trường THPT số 1 không cho phép học sinh mang đồ điện tử vào học, Tɧẩʍ ɖυ nghĩ không thể đặt ở nơi quá dễ thấy được, định để ở phía dưới chồng bài thi.

Tɧẩʍ ɖυ mở cặp sách ra, đang chuẩn bị tìm di động, liền nghe được âm thanh từ sau lưng truyền đến.

“Ngồi xổm ở chỗ tớ làm gì?”

Tim như sắp ngừng đập, Tɧẩʍ ɖυ run lên một chút, tạm dừng động tác tìm di động, cô ngửa đầu nhìn về sau lưng, lảo đảo một cái ngã ngồi trên mặt đất, sau đó đυ.ng lưng phải chân hắn.

Mông bị ngã có chút đau, Tɧẩʍ ɖυ cau mày đỡ ghế dựa đứng lên, “Di động cậu, trả lại cho cậu.”

Ôn Nghiêu ngăn lại bàn tay đang lần tìm di động của cô, “Không vội, cứ để ở chỗ cậu trước đi.”

“Không được.” Cái này đối với cô mà nói chính là một quả bom hẹn giờ.

Tɧẩʍ ɖυ lấy điện thoại ra nhét vào trong tay hắn, sau đó như chạy trốn mà trở về chỗ ngồi của mình.

Cô cũng không hiểu được vì sao hôm nay Ôn Nghiêu tới sớm như vậy, rõ ràng trước kia hắn đều sát giờ mới vào, ngoại trừ đoạn thời gian trước khi còn đưa bữa sáng cho Tɧẩʍ ɖυ kia.

Ôn Nghiêu nhìn bóng lưng vội vàng chạy đi của Tɧẩʍ ɖυ, khẽ cười một tiếng, không nhanh không chậm cùng đi qua, kéo ghế dựa ở bàn trước ra, sau đó từ trong túi lấy ra một bình sữa bò và một quả trứng luộc nước trà.

Tɧẩʍ ɖυ theo bản năng nói, “Làm gì? Lại bồi tội?”

“Đúng vậy.” Ôn Nghiêu cười gật gật đầu, “Suy xét tha thứ cho tớ nha?”

Tɧẩʍ ɖυ hơi bất đắc dĩ, “Không suy xét.”

Cô lấy cuốn sách đã đọc từ trước ra, chuẩn bị tiến vào trạng thái làm lơ Ôn Nghiêu, hắn lại bỗng nhiên thò cả khuôn mặt qua.

Đôi mắt nhìn chằm chằm cô chớp vài cái, “Tɧẩʍ ɖυ, tối hôm qua cậu ngủ không ngon sao, có quầng thâm mắt kìa.”

“……”

Là do ai mà ra!