Chương 4: Tên cô ấy là Tɧẩʍ ɖυ

Đêm đó, Tɧẩʍ ɖυ làm bài tập đến hơn 2 giờ sáng đến khi thật sự buồn ngủ mới thu dọn đồ đạc.

Đã đủ mệt mỏi, vừa nằm lên giường liền thϊếp đi.

Tɧẩʍ ɖυ hiếm có hôm gặp ác mộng, cô mơ thấy mình đang ở trong vào một cuộc chạy trốn sinh tử, bị Thẩm Kiến Lương truy đuổi, bị Lâm Ái Bình truy đuổi, bị đủ loại quái vật truy đuổi, bị Ôn Nghiêu truy đuổi……

Một giấc này, ngủ không thể yên, hôm sau tỉnh lại mơ mơ màng màng, đầu óc choáng váng vô cùng.

Sáng thứ bảy là ngày nghỉ duy nhất mỗi tuần của cao tam, Tɧẩʍ ɖυ dậy muộn hơn chút so với ngày thường, 8 giờ mới bò từ trên giường dậy.

Trong nhà không có ai làm bữa sáng, Tɧẩʍ ɖυ tùy tiện làm ít bánh quy ăn cùng nước sôi để nguội.

Ăn uống no đủ Tɧẩʍ ɖυ mới đi học, tối hôm qua cô đã hoàn thành xong bài tập mà giáo viên giao, giờ chỉ cần kiểm tra xem còn gì thiếu sót rồi sửa vào, ôn tập sắp xếp lại.

Trường THPT số 1 hằng tuần đều có bài kiểm tra, tuy không khắc khe giống mấy bài kiểm tra lớn, nhưng hình thức và thời gian bài thi được mô phỏng theo kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới, để học sinh tự kiểm nghiệm trình độ bản thân.

Nếu muốn rời khỏi nơi này, Tɧẩʍ ɖυ nhất định phải bảo đảm mình có đủ năng lực để lựa chọn đường sống.

Thành tích của cô thuộc dạng trên trung bình, trong lớp thực nghiệm nhân tài tầng tầng lớp lớp, cô cũng chỉ xếp hạng 10, trong khối càng khỏi nói đến top 100.

Tɧẩʍ ɖυ biết bản thân không có thiên phú, cô càng phải nỗ lực hơn mới có thể đuổi kịp những người khác.

Hai giờ chiều đến trường, Tɧẩʍ ɖυ đến sớm nửa tiếng, hiện tại trong lớp còn chưa có ai tới.

Trong phòng học an tĩnh, Tɧẩʍ ɖυ lấy ra tài liệu ôn tập chuẩn bị cho bài kiểm tra toán học chiều nay.

Vài phút sau học sinh trong lớp lục tục tới, Tɧẩʍ ɖυ không bị quấy rầy chút nào, mãi đến khi có người gõ gõ vào bàn cô, sau đó một bình sữa bò và một cái ống hút lọt vào tầm mắt.

Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của nam sinh, móng tay cũng cắt gọn chỉnh tề sạch sẽ, Tɧẩʍ ɖυ theo đó nhìn lên, liền biết đó là người xuất hiện trong cơn ác mộng của cô tối qua.

Thân mặc đồng phục, tóc chải kiểu 3 phần 7, tôn lên vẻ đẹp trai tươi mới lại bất cần, lúc cúi người còn lộ ra vùng cổ cùng một phần xương quai xanh, đường cong rõ ràng cực kỳ chói mắt.

Khóe miệng Ôn Nghiêu câu lên một độ cung, thanh âm thật nhẹ, nhưng cũng đủ để Tɧẩʍ ɖυ nghe thấy, “Bồi tội cho cậu.”

Có chút ý vị mê hoặc, tê tê dại dại nhè nhẹ ăn vào lòng người.

Mặt mày hắn mang ý cười, lại vẫn nhìn không ra là đang nghiêm túc hay vui đùa.

Tɧẩʍ ɖυ muốn lắc đầu từ chối, nhưng hắn đặt sữa bò cùng ống hút xuống liền rời đi.

Cô căn bản không kịp phản ứng, nhìn Ôn Nghiêu sải bước, tư thế thiếu niên tiêu sái rời đi, bóng lưng rộng lớn, lưu lại vài phần phong lưu phóng khoáng.

Kẻ luôn được vạn người chú ý ở trước bàn dân cả lớp làm ra điều này, Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy độ tồn tại tăng mạnh, nhận ra mình bị một vòng người xung quanh nhìn, bọn họ đều rất tò mò.

Tɧẩʍ ɖυ cũng tò mò.

Chính xác thì Ôn Nghiêu muốn làm cái gì?!

Sữa bò đặt trên bàn biến thành một củ khoai lang phỏng tay, Tɧẩʍ ɖυ thật sự không biết nên làm thế nào, vội cầm chúng nhét vào trong bàn.

Một khắc kia chạm vào thân bình, Tɧẩʍ ɖυ ngây ngẩn cả người.

Nóng.

Nhưng là cô không dám uống.

Uống rồi không phải chứng tỏ quan hệ của hai người bọn họ không trong sáng sao.

Tâm trạng vốn bình tĩnh bị gợn lên một chút sóng nước, Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy hơi phiền, dứt khoát mặc kệ những ánh mắt khác thường của người khác, tiếp tục chuyên tâm học tập.

Bên này Tɧẩʍ ɖυ nhìn như bình tĩnh không gợn sóng, nhưng bên kia Ôn Nghiêu lại bùng nổ.

“Không thể nào, anh Nghiêu, anh vừa mới cho cái đó…… Cái đó cho người kia?” Lý Minh Lỗi mới bước vào phòng học đã thấy một màn kinh hoàng vừa rồi.

Ôn Nghiêu lười nhát rũ mi mắt, “Người ta có tên, không phải gọi người kia.”

“A, đừng nói với em là anh nhớ nha, cái người không có cảm giác tồn tại như vậy mà.”

“Tao nhớ rõ.” Ôn Nghiêu sờ sờ cằm, ánh mắt dừng trên người Tɧẩʍ ɖυ, nhìn cái ót của cô, nếm được chút mùi thất vọng.

Cô sao một chút phản ứng cũng không có?

Đống bài tập về nhà với bài thi kia thì có gì đẹp à?

“Tên cô ấy là Tɧẩʍ ɖυ.”

Lý Minh Lỗi sốc nặng rồi, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Ôn Nghiêu.

Trông vị tổ tông như đang tư xuân này một cách kỳ dị.

Thanh âm giống như nhẹ nhàng hơn vài phần.

Ánh mắt tựa hồ cũng phi thường thâm tình.

Đúng kiểu si tình á!

“Anh Nghiêu, anh đừng nói với em anh coi trọng Tɧẩʍ ɖυ nha?”

Ôn Nghiêu ánh mắt không lay động, giống như đang tự hỏi, sau đó ngước mắt, nhìn Lý Minh Lỗi trịnh trọng nói, “Tao thấy thế nào có liên quan đến mày không?”

“Không quan hệ……”

“Vậy thì tốt, quản nhiều như vậy làm gì.”

“……” Lý Minh Lỗi có chút đau lòng, “Tịnh Nghi muội muội nếu thấy anh như vậy sẽ thương tâm.”

“Thương tâm thì mày đi an ủi đi, cũng không phải tao thương tâm?”

“Không phải em ấy đang theo đuổi anh sao?” Nếu không sao cứ rảnh rỗi liền tới tìm hắn, mở miệng ra là Ôn Nghiêu ca ca, gọi đến ngọt ngấy.

“Ai nói thế, có quỷ mới biết là đang làm cái trò gì.” Hắn nhíu nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.

Lý Minh Lỗi nhất thời cứng họng cạn lời, nhìn nhìn Ôn Nghiêu, lại nhìn Tɧẩʍ ɖυ, rồi nghĩ đến em gái Tịnh Nghi nũng nịu thanh tú xinh đẹp, cảm thấy đầu óc Ôn đại thiếu gia hỏng rồi.