Chương 30: Cùng Nhau Đi Leo Núi

Sáng sớm hôm sau Trình Lạc tỉnh dậy, cô nhớ lại hôm qua hình như đã nghe được ai nói, phải chết gì gì đó, chẳng nhẽ là Từ Viên Khang? Nghĩ tới đây Trình Lạc vội bước xuống ra ngoài tìm anh. Khi cô ra tới phòng khách thì thấy Từ Viên Khang đang nằm đấy, trên sofa. Trình Lạc tiến tới khom người xuống nhìn anh, khẽ cười nói thầm :

" Cũng khá đẹp trai đấy chứ! " Đúng lúc này Từ Viên Khang động đậy tỉnh dậy, Trình Lạc giật mình lùi về phía sau. Từ Viên Khang nhìn thấy cô thì nói :

" Trình Lạc, chào buổi sáng. "

Hai má Trình Lạc phiếm hồng đáp lại :

" Ò.. Chào... Chào buổi sáng. " Từ Viên Khang thấy cô hơi lạ nên quan tâm hỏi :

" Trình Lạc, mặt em làm sao vậy? Em bị ốm sao hai má đỏ như vậy? "

Trình Lạc : " Tôi không có ốm!. "

" Không ốm? Vậy là do em đã làm chuyện xấu gì sao? Hay là trong lúc tôi ngủ em đang hôn trộm tôi? "

Trình Lạc vội vàng phủ nhận : " Tôi không có anh... Anh đừng có nói bậy. "

" Em đang chột dạ sao? " Vừa nói Từ Viên Khang vừa tiến tới ép cô vào bức tường. Trình Lạc cố tránh ánh mắt của anh nói :

" Từ Viên Khang, anh tự kiêu quá rồi đấy. " Nói xong Trình Lạc dùng sức đẩy anh ra rồi chạy vào phòng. Trình Lạc tiến về phía giường một tay ôm lấy ngực mình một tay khẽ quạt.

Trình Lạc : " Sao lại nóng như vậy chứ? " Mất một lát sau Trình Lạc mới ổn định lại được tạm trạng của mình, cô bước rư ngoài nhưng không thấy Từ Viên Khang đâu, đúng lúc cô định đẩy cửa ra ngoài thì cánh cửa mở ra, Từ Viên Khang xách đồ bước vào.

Trình Lạc : " Anh mua gì mà nhiều vậy? "

" Một ít đồ cho em và đồ ăn sáng. " Từ Viên Khang đáp. Trình Lạc nghe vậy thì khẽ gật đầu.

Trình Lạc vào phòng tắm rửa thay đồ, sau khi thay xong thì ra ngoài ăn sáng. Vừa ăn cô vừa hỏi Từ Viên Khang :

" Hôm nay anh muốn đi đâu? " Từ Viên Khang nghe câu hỏi của cô ra chiều suy nghĩ... Trình Lạc thấy anh nghĩ quá lâu thì nói :

" Nếu như anh còn muốn đi tàu lượn siêu tốc hay vòng đu quay gì gì đó thì anh đi một mình đi. "

Từ Viên Khang cười trả lời :

" Yên tâm sẽ không để em chơi mấy trò đó nữa đâu đồ nhát gan. "

Trình Lạc : " Kệ tôi. "

" Thôi được rồi, Trình đại tiểu thư ăn đi rồi chúng ta đi. "

Trình Lạc : " Đi đâu vậy? "

" Tôi có nghe tin tức nói đêm nay sẽ có sao băng. Nếu chúng ta xuất phát sớm buổi chiều có thể ngắm hoàng hôn, đêm thì có thể ngắm sao băng. Nếu ở lại một đêm ngày mai có thể ngắm bình minh rồi. "

Trình Lạc : " Sẽ có sao băng thật sao? " Từ Viên Khang khẽ gật đầu.

Trình Lạc : " Vậy không phải ăn nữa, chúng tư mau đi thôi, nếu không sẽ không kịp mất. "

Hai người cùng nhau lái xe đi, tới nơi Trình Lạc nhìn con đường phía trước rồi nhìn Từ Viên Khang mếu máo nói :

" Từ Viên Khang anh muốn hành hạ tôi sao? "

Từ Viên Khang nhún vai bày ra vẻ mặt vô tội đáp :



" Tôi đâu có. "

Trình Lạc : " Anh còn nói không có, nhiều thật nhiều bậc thang như vậy khi nào chúng ta mới lên tới nơi đây hả? "

Từ Viên Khang dơ đồ hồ lên rồi nói :

" Bây giờ là 8 : 25 sáng, nếu như em không than thở nữa mà bắt đầu đi thì khoảng 15 giờ chúng ta sẽ lên tới nơi. "

Trình Lạc : " Hả?? Lâu như vậy sao? Tôi thấy bên kia có cáp treo hay chúng ta...? "

Từ Viên Khang trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của cô :

" Nếu như em không muốn đi thì chúng ta về đi. "

Trình Lạc kéo tay anh lại đôi mắt long lanh nói :

" Đi, tôi đi, vì sự nghiệp ngắm mưa sao băng tôi phải đi, chẳng phải chỉ là leo núi thôi sao? Đi thôi. " Trình Lạc nói xong liền xách balo lên và bắt đầu đi.

Từ Viên Khang nhìn theo bóng lưng cô nói :

" Xin lỗi đã bắt em chịu khổ như vậy, nhưng tôi muốn ở bên cạnh em lâu hơn... "

Trình Lạc thấy anh mãi chưa đi thì quay xuống thúc giục :

" Này Từ Viên Khang anh làm gì vậy mau đi thôi. "

Từ Viên Khang : " Tới ngay đây. "

Sau nhiều tiếng đi, Trình Lạc dad mệt tới mức không muốn bước thêm một bước nào nữa. Cô bám vào một cái cây lắc đầu nhìn Từ Viên Khang nói :

" Từ...Từ Viên Khang tôi mệt lắm rồi, không muốn đi nữa. "

Từ Viên Khang nhìn vị trí rồi đáp : " Chúng ta sắp tới rồi. Chỉ cần đi qua một cây cầy nữa là tới. "

" Nhưng tôi mệt lắm..."

Từ Viên Khang lắc đầu bước về phía cô. Anh cầm lấy balo của cô, Trình Lạc thấy vậy hỏi :

" Anh làm gì vậy? "

Từ Viên Khang : " Tôi cong em đi. "

" Không cần đâu? Tôi... "

Từ Viên Khang : " Em không muốn ngắm hoàng hôn nữa sao? "

" Muốn. "

" Vậy thì đi thôi. " Vừa nói Từ Viên Khang vừa khom người xuống cho Trình Lạc leo lên.

Trình Lạc nhìn anh cầm nhiều đồ như vậy lại còn phải cõng mình thì áy náy nói :

" Tôi đã gây phiền phức cho anh rồi đúng không dự khiến là 15h sẽ tới nơi mà đã gần 17 giờ rồi..."

Từ Viên Khang : " Không sao! Phiền phức này tôi tình nguyện mang theo cả đời. "



Trình Lạc bĩu môi nói :

" Ai cần anh mang theo cả đời chứ? "

Trình Lạc và Từ Viên Khang đã tới được cây cầu đó. Nhìn cây cầu trước mặt Trình Lạc vỗ vỗ lưng anh nói :

" Từ Viên Khang anh mau thả tôi xuống đi... "

Từ Viên Khang, nghe cô nói vậy thì cũng để cho cô xuống, anh nhìn cô hỏi :

" Có chuyện gì vậy? "

Trình Lạc : " Cây cầu mà anh nói là câu cầu treo này sao? "

Từ Viên Khang gật khẳng định.

Trình Lạc rùng mình bước lùi về phía sau nói :

" Tôi, tôi đột nhiên không muốn ngắm hoàng hôn, bình minh hay mưa sao băng gì nữa..."

Từ Viên Khang : " Tại sao?"

Trình Lạc vừa liếc nhìn cây cầu vừa nói :

" Đột nhiên không muốn..." Từ Viên Khang nương theo ánh mắt của cô, nhìn sang thấy cây cầuđung đưa vì có người đang bước đi ấy như hiểu ra gì đó liền bật cười.

Trình Lạc cau mày hỏi :

" Cười cái gì? "

Từ Viên Khang : " Em sợ độ cao sao? "

" Tôi... "

Từ Viên Khang : " Quả nhiên đã bị tôi nói trúng tìm đen rồi. Đi đi không sao đâu. "

Trình Lạc vẫn lắc đầu

Từ Viên Khang bước lại nắm lấy tay cô nói :

" Trình Lạc em tin tôi không? "

Trình Lạc : " Ý gì đây? "

Từ Viên Khang cười trả lời :

" Năm lấy tay tôi tôi đưa em qua đó. " Trình Lạc nghe anh nói vậy khẽ gật đầu đồng ý. Trình Lạc nắm thật chặt tay anh từng bước dẫm lên cây cầu nhưng chỉ mới đi được khoảng 10 bước, Trình Lạc len lén nhìn xuống bên dưới thì lập tức ngồi thụp xuống vì sợ hãi.

Trình Lạc khóc lóc nói :

" Từ Viên Khang tôi không đi nữa đâu, tôi sợ..." Trình Lạc vừa khóc vừa bám chặt lấy anh như gấu koala. Từ Viên Khang bật cười vì độ trẻ con của cô. Anh cúi xuống ôm lấy cô nói :

" Lạc Lạc, nhìn anh, ôm lấy anh anh đưa em qua đó. " Trình Lạc ngoan ngoãn như một đưa trẻ gật đầu đồng ý. Anh để cô lên lưng rồi cong cô đi. Trình Lạc dùng sức ôm thật chặt lấy anh, Từ Viên Khang cảm nhận được tay cô lạnh ngắt vì sợ, anh lên tiếng trấn an cô :

" Lạc Lạc, không cần sợ, có anh đây... "