Chương 11

Triệu Dĩnh nở nụ cười, cô ta đứng dậy ôm chặt lấy tôi, cắn tai tôi.

"Anh biết không? Xế chiều hôm Trương Thiến tự tự, em cũng đang ân ái với bạn trai dưới giường Trương Thiến như bây giờ."

Thời gian nhanh chóng trôi qua, lúc gần đi tôi đã hỏi số Triệu Dĩnh. Triệu Dĩnh vui vẻ ghi số lên tay tôi, sau đó nói với tôi như nhắc nhở, bạn trai của cô ta bình thường hay tìm cô ta vào thứ 4 và thứ 6. Lúc xuống lầu, tôi lên tiếng chào hỏi bà cô trực ban, bà ấy nhìn tôi với vẻ hơi kỳ lạ, chắc là vừa rồi nghe được tiếng gì đó.

Tôi dạo một vòng quanh sân trường, còn hai tuần nữa mới khai giảng, trong sân trường chẳng có lấy mấy người. Thỉnh thoảng có người đi qua tôi, bọn họ đều cúi đầu đi qua, vốn không ai chú ý tới tôi đứng trong góc. Tôi tới phòng thí nghiệm giải phẫu, điện thoại Ic được đặt ở đây, tôi nhớ một năm trước tôi cũng gọi tới số điện thoại này. Tôi cầm điện thoại lên, Triệu Dĩnh có vẻ hơi bất ngờ khi nghe thấy tiếng tôi.

"Triệu Dĩnh, anh nhớ em lắm."

"Đàn ông các anh đều như thế!" Triệu Dĩnh cười suồng sã, sau đó hỏi tôi đang ở đâu.

"Anh đang đứng dưới ký túc của em."

"Anh chờ em!" Nói xong Triệu Dĩnh liền vội vàng ngắt điện thoại.

Tôi đứng trước phòng thí nghiệm nhìn ra ngoài, một lát sau đã thấy Triệu Dĩnh đi ra. Cô ta mặc quần màu xanh lá, áo sơ mi trắng. Tuy Triệu Dĩnh không được coi là xinh đẹp nhưng lại có dáng người rất tốt. Cô ta xuống khỏi cầu thang liền nhìn ra chung quanh, lúc cô ta tới gần, tôi liền ôm lấy cô ta.

Cô ta "A" lên một tiếng, nhưng thấy rõ là tôi thì liền ôm chặt tôi rồi hôn tôi. Đợi cô ta hôn xong, tôi cười hỏi, "Sao chưa mặc áσ ɭóŧ đã xuống rồi?"

"Phiền lắm, dù sao lát nữa cũng phải cởi." Triệu Dĩnh tinh nghịch nháy mắt với tôi.

Tôi kéo tay cô ta lên lầu, cô ta vừa để tôi kéo, vừa nói, "Này, anh biết đây là đâu không đấy, chưa gì đã chạy lên rồi."

Tôi quay đầu lại hỏi, "Đây là đâu?"

Cô ta lên trước tôi, làm mặt quỷ với tôi, "Đây là tầng thí nghiệm giải phẫu của trường em, trong này đều là tiêu bản đấy."

"Thật vậy ư?" Tôi học theo cô ta thè lưỡi.

Cô ta đắc ý kéo tay tôi, "Đến đây! Đưa anh đi học hỏi."

Đã hai năm rồi, tất cả vẫn không thay đổi gì. Địa điểm quen thuộc, mùi quen thuộc, ngay cả ổ khóa bị hỏng kia cũng vẫn chưa đổi. Triệu Dĩnh đẩy cửa phòng thí nghiệm giải phẫu ra, tôi nhìn thấy chiếc bàn quen thuộc kia.