Chương 26

Hôm nay có một ca phẫu thuật ung thư vυ", tôi phụ trách gây mê trước khi phẫu thuật. Tất cả diễn ra bình thường, tôi đổi máy gây mê sang chế độ tự động rồi tới cạnh giường. Cắt bỏ toàn bộ vυ" trái, bác sĩ chuyên khoa l*иg ngực đã vẽ đường cắt trên ngực, dùng laze đốt tuyến sữa trước, sau đó loại bỏ hết dịch lim: pha còn sót dưới ngực và nách, cuối cùng là khâu lại, toàn bộ cuộc phẫu thuật khoảng chừng ba giờ. Lúc bác sĩ đặt bầu ngực vào khay, tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường bên ngoài, vừa đúng mười giờ. Cửa sổ phòng phẫu thuật của chúng tôi ở phía nam, lúc này ánh mặt trời chiếu vào phòng phẫu thuật, sườn núi ngoài cửa sổ đón nắng. Thời tiết giữa trưa thế này có thể đi dạo trên sườn núi, tôi bắt đầu ngây người. Đột nhiên, tôi trông thấy một đứa trẻ đứng đó đang vẫy tôi.

A!

Bác sĩ chuyên khoa đang loại bỏ tuyến sữa trên ngực người bệnh, kết quả là tia laze cắt đứt một động mạch nhỏ, máu phun lên mặt tôi. Mấy y ta vội vàng lấy băng gạc lau vết máu, đợi đến khi tôi hết bối rối ngẩng đầu lên, trên sườn núi đã chẳng thấy gì nữa. Tôi tìm người gây mê khác đến thay tôi chăm sóc người bệnh, anh ta cầm ghi chép trong tay tôi, cười nói, "Đỗ Minh, trên trán cậu vẫn còn giọt máu kìa."

Tôi đứng trước bồn rửa tay, ra sức lau trán. Trán tôi như bị phỏng, đau đớn. Tôi chà mạnh trán mình, cuối cùng vết máu kia vẫn như thể chưa rửa được hết, ngược lại còn thêm bắt mắt. Tôi tới trước gương, hất tóc lên, trán tôi có một vết hình thoi, đỏ hồng như một con mắt. Vương Ngọc đi ra khỏi phòng phẫu thuật, ngồi trong phòng làm việc cắn táo nhìn tôi, ồ, sao một con mắt lại trở thành năm con mắt rồi. Tôi nhìn cô ấy, không nói lời nào, cô ấy thả quả táo trong tay xuống rồi tìm băng cá nhân trong ngắn kéo. Vương Ngọc lấy kính của tôi xuống, cô ấy vén tóc tôi lên, ngón tay khẽ chạm vào trán tôi. Trong phòng không còn ai hác, cô ấy nhón chân lên dùng đầu lưỡi cẩn thận liếʍ láp miệng vết thường. "Còn đau không?" Tôi lắc đầu. Vương Ngọc dán băng cá nhân, nhưng người cô ấy còn nép trong ngực tôi. Tôi đỡ cô ấy ra, "Vương Ngọc, có thể anh phải nghỉ ngơi một thời gian ngắn." "Sao anh lại cần nghỉ ngơi?" "Anh muốn ra ngoài xử lý chút chuyện." Vương Ngọc có vẻ không mấy vui nhưng vẫn gật đầu, "Nhớ gọi điện cho em." Tôi vỗ mặt cô ấy, rồi bước vào phòng chr nhiệm.

"Tôi là Đỗ Minh. Hm, hôm nay là thứ 6 ngày 13 tháng 9 năm 2002, bây giờ là 8 giờ 26 phút theo giờ Bắc Kinh. Khoảng cách lái xe còn bốn phút, nhưng mười giờ tôi sẽ về tới quê cũ của mình. Chỗ đó bây giờ thế nào nhỉ? Đối với tôi, quê hay mẹ cũng chỉ là phong thư trên tay mà thôi..."