Chương 44

Đến bây giờ tôi mới biết rõ thân thế của tôi, nhưng mọi chuyện lại chỉ như một cuốn phim. Những tình tiết đó nhảy qua đầu tôi, tôi nghĩ tôi đã tìm ra được manh mối. Tôi đặt chén thuốc kia xuống, "Mẹ, thuốc hơi nguội rồi, mẹ đi hâm lại đi." Mẹ Ôi một tiếng, "Chỉ mải nói chuyện, thuốc cũng nguội mất rồi, để mẹ đi hâm cho con." Chờ tới lúc tôi đi ra, mẹ đang ngồi xổm bên bếp nấu thuốc. Thấy tôi muốn đi ra ngoài, mẹ vội vàng đứng lên.

"Đỗ Minh, con còn chưa uống thuốc mà, mẹ đun nóng lại cho con."

Tôi kéo mẹ lại, "Bây giờ con không muốn uống, muốn ra ngoài một chút, thuốc đợi tối uống đi ạ."

Mẹ đành phải gật đầu, tôi chỉ vào phòng đối diện hỏi bà. "Trước đây ông ấy đối xử với anh thế nào?"

Mẹ nghe tôi hỏi thì ngẩn ra, mãi lâu sau mới hỏi, "Bất kể ra sao thì ông ấy cũng là bố con mà."

Tôi không nói gì nữa mà đi thẳng ra khỏi phòng. Đứng trước cửa ra vào, nhìn cây cột dựng trong sân, ngọn đèn treo trân sân nối dây vào bệ cửa sổ. Tôi tìm được một đoạn dây điện bị cắt mất trong khe cửa, tôi bèn nhét nó vào lại.

Một mình tôi đi vào thôn, bất giác đã tới chân núi. Tôi nhìn nấm mồ nho nhỏ trên núi, lại tới một đường núi khác, đó là đường đi vào rừng. Trên đường lá tùng rụng nhiều, có mấy cây tùng cách đó không xa. Nhánh cây đã che rợp bầu trời, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá hắt lên người tôi, mặt tôi cũng biến ảo như tô màu. Tay tôi sờ soạng trên thân cây, tôi nghĩ dấu vết khắc mười lăm năm trước chắc là ở khoảng này nhỉ? Tôi tới trước gốc tùng thẳng tắp, dựa lưng vào cây tùng. Tôi duỗi thẳng người, ra sức vuốt cằm. Tay phải tôi khắc lên thân cây ngang đỉnh đầu, ngẩng đầu lên nhìn vị trí của mình trên gây. Vết khắc trên vỏ cây khô cằn vạch đến cổ tôi, dường như có con kiến đã bò vào áo tôi. Tôi cảm thấy hơi ngứa, lại nở nụ cười. Tôi cười không ngừng, tiếng cười vang vọng trong rừng cây.

Thì ra cây không lớn nhanh bằng người, đương nhiên điều này hữu hiệu vào mười năm trước. Tôi dời ngón tay xuống, bóc lớp vỏ rạn rứt đi, nhìn thấy được hai vệt cắt. Dường như tôi có thể trông thấy hai đứa trẻ đứng trước cây tùng này. Một đứa trẻ trong đó thông minh nhón chân lên, bởi thế nó cao hơn đứa còn lại, nó là anh. Đứa còn lại chưa bao giờ hoài nghi điều này, nó biết mình là em, vĩnh viễn không thể cao bằng anh, khỏe bằng anh. Tôi tìm một nhánh cây trên mặt đất, bắt đầu đào dưới gốc cây. Nhánh cây kia chẳng thuận tay chút nào, đào mấy cái đã gãy, tôi lại đổi nhanh khác, nhưng mấy nhanh đều bị gãy cả. Tôi vội vàng xúc động, dốc sức lấy tay đào. Bùn đất lẫn vói lá thông, một thứ mùi mục nát quẩn quanh ngón tay tôi. Tôi quỳ dưới đất, cẩn thận đẩy lá thông và bùn đất đi, hộp gỗ nhỏ đã lộ ra. Không ngờ hộp gỗ đã mục nhiều, kiến và rết bò ra từ bên trọng. Hộp báu như thế có thể giữ được giấc mộng lúc bé ư? Cánh tay duỗi ra đột nhiên ngừng lại giữa không trung, tôi nghĩ ngợi một chút rồi hít một hơi thật dài, mở hộp gỗ kia ra.