Chương 47

Tề Tiểu Hồng chạy về phía trước tới cửa nhà, lại đột nhiên vòng lại. Cô ấy nghiêng đầu cười với tôi, mái tóc hất sau lưng. Ánh mặt trời chiều rọi lên mặt cô ấy, tôi nhìn thấy vết sẹo thật sâu trên trán cô ấy.

"Nhưng Đỗ Trạch, em lại thích anh, từ nhỏ đã thích anh rồi. Thích đến đòi mạng, đến giờ em cũng chỉ thích anh."

Tề Tiểu Hồng chạy vào phòng, để lại một mình tôi ở ngoài. Tôi cúi đầu vịn cửa, tay không ngừng bóp cánh hoa kia. Nước từ cánh hoa lan xuống móng tay tôi, đỏ sậm.

Trong kho củi tối mờ, một đứa trẻ nằm trên đống cổ khô, ôm con mèo yêu dấu của nó lầm bầm những câu như tao thích... Có lẽ đã bắt đầu từ lúc đó.

"Đại Hoàng à, Đại Hoàng. Trên đời này chỉ có mày tốt với tao nhất. Không ai thích tao cả, chỉ có mày thích tao nhất. Tao lại khiến anh với mẹ tức giận, nhưng mày chưa bao giờ giận tao cả. Tao thấy khắp thôn này không có con mèo nào đẹp hơn mày, hiểu chuyện hơn mày. Từ nay chúng ta sẽ là bạn tốt nhé, ngày nào mày cũng tới kho củi chơi với tao nhé. Tao không thể ra ngoài chơi, hôm nay tao nói chuyện với Tiểu Hồng, anh trai rất tức giận. Anh ấy không cho tao nói chuyện với Tiểu Hồng, không cho tao nắm tay em ấy. Tề Tiểu Hồng là của anh ấy, Đại Hoàng mày là của tao chỉ, tao chỉ có mày thôi. Đúng rồi, mày nói xem tao có thông minh không, tao lén treo vòng hoa trên cửa ra vào nhà Tiểu Hồng, không ai biết tao đặt ở đó. Chắc chắn Tề Tiểu Hồng sẽ rất thích, em ấy luôn thích những thứ đó, nhưng anh trai không biết làm, mày nói xem có phải tao thông minh lắm không. À, tao không thể ngồi đây với mày được nữa. Vừa rồi bên ngoài có người, tao không biết là ai cả, nếu là anh thì nguy to rồi, tao không muốn anh ấy biết mày ở đây."

Tôi đút tay trong túi quần từ từ đi bộ trong thôn, quả nhiên lúc về đến nhà, tôi trông thấy Đỗ Lan đứng trước cửa sân nhìn chung quanh. Thấy tôi đi tới, Đỗ Lan đã la lên từ phía xa.

"Anh, anh mau về đi, bố không xong rồi."

Tôi bước nhanh vào nhà, trong phòng đã đầy người. Tôi chen vào giữa đám người, lão già đã chết trên giường. Mặt lão ta sưng đỏ tím bầm, nhìn có vẻ như chết rất đau đớn, vùng vẫy trên giường một lúc lâu. Mẹ tôi ngồi trên mép giường khóc không ngừng.

"Buổi chiều tôi cho ông ấy uống thuốc xong, ông ấy liền bắt đầu khó chịu. Ông ấy giãy dụa hơn nửa ngày, há miệng thở dốc không nói nổi nên lời. Mọi người vừa đến ông ấy liền..."