Chương 48.1: "Nói với cậu ấy tôi sai rồi. Tôi xin lỗi!"

Giang Tự vừa tắm xong đi ra đã thấy dáng vẻ muốn hỏi tội của Đường Khả rồi. Anh vòng qua Đường Khả ném quần áo vào máy giặt, sau đó nghe cậu ta nói: "Thẩm Phương Dục gọi tới chỗ tôi luôn rồi này."

Bàn tay đang bật công tắt của Giang Tự hơi ngừng lại một chút. Sau một lúc anh mới đóng nắp* máy giặt lại, điều chỉnh mực nước và hình thức giặt xong thì bấm khởi động. Máy giặt truyền ra tiếng nước, Giang Tự mới xoay người lại nói với Đường Khả: "Cậu ấy cảm thấy tôi muốn bỏ đứa bé là vì muốn đi ôm đùi viện trưởng."

Giang Tự ngồi xuống sô pha, uống một hớp nước ấm: "Nhiều năm như vậy, cho dù tôi có nghi ngờ y thuật của cậu ấy thì cũng chưa hề nghi ngờ nhân cách của cậu ấy một lần nào."

Anh rũ mắt xuống, giọng nói nhẹ như không: "Vậy mà cậu ấy lại nghĩ tôi như vậy.."

Đường Khả ngồi xuống cạnh anh, vỗ vai anh nói: "Có phải cậu hiểu lầm gì rồi không?"

"Bây giờ cậu cũng bênh cậu ta à?"

"Không phải, tôi chỉ thấy có hơi lạ thôi."

Ánh mắt Đường Khả hơi do dự: "Tôi cứ cảm thấy.. Giang Tự mà tôi biết sẽ không đến mức bỏ nhà ra đi lúc nửa đêm chỉ bởi vì đồng nghiệp đối đầu với nhau hơn mười năm nói như vậy đâu."

Cậu ta ngừng một chút, dò hỏi: "Thật sự cậu chỉ tức giận vì câu nói này thôi à?"

Thấy Giang Tự không đáp, Đường Khả lại hỏi tiếp: "Hay là... cậu lấy cớ để che đi chuyện khác hả?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi." Giang Tự cắt ngang lời cậu ta.

Đường Khả cũng ngừng lại, không nói thêm gì nữa.

Im lặng một lát, Giang Tự mới đặt ly nước lên bàn trà, nói: "Tôi đi ngủ trước đây, ngày mai còn có ca mổ nữa."

Cửa bị đóng lại, ly nước trên bàn trà bị chấn động gợn lên sóng nước rất nhỏ. Từng vòng từng vòng khuếch tán ra rồi từ từ biến mất.

Vẻ mặt Đường Khả phức tạp nhìn thoáng qua bóng lưng Giang Tự.

Bạn bè tức giận nói vài câu thì cũng không sao, đối thủ một mất một châm biếm chế giễu nhau cũng hiểu được. Đường Khả không tin quá khứ Giang Tự và Thẩm Phương Dục cãi nhau sẽ ít nói những lời cay độc hơn lần này đâu.

Nhưng có một ngoại lệ!

... Nếu người nói những lời kia là người mình quan tâm thì sẽ rất khó tha thứ cho những lời gây tổn thương đó.

Đường Khả không dám đoán tiếp, cậu ta cảm thấy hình như mình có hơi nhạy cảm quá rồi. Có khi là chính Giang Tự cũng chưa nghĩ đến phương diện này đâu, cậu ta cứ suy diễn rồi buồn lo vô cớ cũng không nên.

Sau khi điều chỉnh tâm tình lại xong thì Đường Khả mới gọi lại cho Thẩm Phương Dục. Có lẽ Thẩm Phương Dục vẫn luôn đợi điện thoại nên chuông mới reo lên một tiếng đã có người nhận ngay.

"Tôi có thể qua đó không?"

Đường Khả đi đến ban công mở cửa kính ra, nhỏ giọng hỏi: "Cậu nghĩ ra nên nói gì chưa?"

Hiển nhiên Thẩm Phương Dục cũng không biết.

"Chưa nghĩ ra thì cậu đến đây làm gì? Cậu ấy ngủ rồi, người mang thai không nên thức khuya mà. Trực đêm ở bệnh viện thì không còn cách nào nhưng hôm nay cứ để cho cậu ấy nghỉ ngơi đi."

"... Ừ."

Nghe được giọng điệu thất vọng của hắn, Đường Khả vươn tay sờ màn cửa, thở dài nói: "Thẩm Phương Dục, bởi vì cậu và Giang Tự luôn đối đầu nhau nên tôi cũng hay làm cậu khó chịu. Hôm nay tôi lại vì Giang Tự nói với cậu thêm mấy câu vậy."

"Khoảng 1, 2 năm trước, có một đào tạo sinh nói với Giang Tự chuyện cậu ta muốn vào bệnh viện tư lập. Cậu cũng biết Giang Tự đối xử với học sinh nghiêm khắc là nghiêm khắc nhưng nếu có thể giúp được thì cậu ấy sẽ giúp hết. Khi đó cậu ấy bận như vậy nhưng vẫn cố nhín thời gian dẫn cậu ta đến mời tôi ăn bữa cơm, để cậu ta học tập kinh nghiệm của tôi."

"Kết quả lúc ăn cơm, đại khái cậu ta muốn nịnh hót Giang Tự nên cố ý chê y thuật của cậu trước mặt cậu ấy. Nói hai người có thể ngồi ngang nhau không chừng là vì cậu đi nịnh bợ giáo sư, nịnh hót lãnh đạo, không chừng còn tặng không ít quà quý nữa."

"Lúc ấy Giang Tự lạnh mặt xuống ngay, thẳng thắn phê bình cậu học sinh đó không thèm nể mặt. Giang Tự nói cậu ta châm ngòi ly gián, lòng dạ xấu xa, nói đến mức cậu ta đổ cả mồ hôi lạnh. Có lẽ lúc cậu ta nịnh nọt Giang Tự cũng không ngờ cậu ấy lại bênh cậu dù quan hệ của cả hai tệ như vậy."

"Cậu biết Giang Tự nói cậu thế nào không? Cậu ấy nói cậu không phải loại người như vậy, cậu có thể đi đến hôm nay hoàn toàn dựa vào thực lực cả."

"Giang Tự không phải người giỏi xã giao nên cậu ấy đối xử với mọi người đều đơn giản chân thành thẳng thắn. Cậu giỏi khéo léo đưa đẩy, đối nhân xử thế cũng tinh tế nhưng lại tự cho mình có thể nhìn thấu tất cả. Giang Tự ghét cậu nhưng cậu ấy công tư phân minh, chưa từng nghi ngờ nhân cách của cậu một lần nào cả."

Thẩm Phương Dục im lặng thật lâu mới lên tiếng: "Không phải tôi nghi ngờ nhân cách của cậu ấy."

Hắn nằm trên chăn đệm trải dưới sàn nhà nhìn ánh trăng lạnh như băng ngoài cửa sổ. Sau khi Giang Tự trải lên một lớp đệm cho hắn thì lớp đệm dưới lưng đã mềm mại hơn hẳn, nhưng trên chiếc giường bên cạnh lại trống không.

Thẩm Phương Dục biết hắn không thể nói ra lời mang tính chiếm hữu kia nên mới nói đại một câu mà không hề suy nghĩ.

Chỉ là... bất ngờ quá.

Nếu có thể chậm lại một chút thì hắn đã có thể đè nén sự ích kỷ đó xuống rồi nói chuyện một cách đàng hoàng với Giang Tự. Thậm chí hắn sẽ có thể bình tĩnh đối mặt với bất cứ quyết định nào của anh, bao gồm cả chuyện phá bỏ đứa bé.

Nếu cho hắn thêm một chút thời gian thì thậm chí hắn còn có thể bình tĩnh chấp nhận việc cùng Giang Tự quay trở về với mối quan hệ hời hợt như trong quá khứ. Chấp nhận tiếp tục làm đối thủ cạnh tranh mà không phải là hai người ba sống chung với nhau vì đứa trẻ.

Hắn biết bỏ đứa bé mới là quyết định đúng đắn. Bọn họ vốn không nên có mối quan hệ như thế này, làm như thế mới là lựa chọn tốt nhất với Giang Tự.

Chỉ là... quá bất ngờ vậy thôi.

Thẩm Phương Dục chưa kịp cất giấu tâm tư của bản thân, chưa kịp dùng lý trí để suy nghĩ...

Hiện tại Giang Tự có thể bỏ đứa bé này và bỏ hắn bất cứ lúc nào.

Nếu là mấy tháng trước lúc Giang Tự mới phát hiện được chuyện mang thai thì chuyện này có lẽ là kết quả đáng ăn mừng. Nhưng hiện tại Thẩm Phương Dục không hề thấy vui vẻ một chút nào.

Thẩm Phương Dục đau lòng nhận ra... Hắn không muốn Giang Tự rời khỏi hắn, sau đó kết hôn với người khác.

Hắn không chỉ muốn giữ đứa bé này lại, mà điều hắn muốn nhất là giữ Giang Tự ở lại thôi.

Giống như từ khi bắt đầu lúc 10 năm trước, bọn họ đối thủ cạnh tranh duy nhất của nhau, không một ai có thể chen vào, cũng không một ai có thể ảnh hưởng đến sự cạnh tranh của họ.

Nhưng hắn cũng không thể hiểu được vì sao hắn lại có dục v/ọng chiếm hữu Giang Tự mạnh mẽ đến vậy.

Thật ra Thẩm Phương Dục cũng không hề nghi ngờ Giang Tự sẽ có suy nghĩ ôm đùi viện trưởng. Chỉ đơn giản do dục v/ọng chiếm hữu quấy phá, cộng với sự bất an lo được lo mất khiến hắn ăn nói không biết lựa lời rồi nói ra những phỏng đoán khó nghe như vậy.

Nhưng nó lại là những lời che giấu tốt nhất, nếu không chẳng lẽ hắn phải hỏi Giang Tự rằng: "Cậu muốn thoát khỏi tôi à?" sao?

Hắn cũng không ngờ Giang Tự sẽ tức giận đến như vậy..

"Nói với cậu ấy tôi sai rồi. Tôi xin lỗi!" Thẩm Phương Dục thở dài.

"Tôi không nên nói như vậy, tôi cũng không nên uống rượu nữa."

Lần một uống say tạo ra một đứa bé khiến Giang Tự tức điên. Lần hai uống say ăn nói không lựa lời cũng khiến Giang Tự tức điên.

"Nói cậu ấy đừng để bụng.." Thẩm Phương Dục nhìn con thỏ màu hồng nằm lẻ loi trên giường Giang Tự, nhắm mắt lại.

"Được không?"

...

Sáng hôm sau Giang Tự nghe Đường Khả truyền đạt lại lời xin lỗi của Thẩm Phương Dục xong, không nhịn được giật giật khoé miệng: "Lần sau cậu cứ ghi âm đi, không cần thuật lại bằng giọng nói truyền cảm đó đâu."

"Còn không phải vì tôi thấy lạ à. Đó là Thẩm Phương Dục đó! Tôi quen biết cậu ta nhiều năm vậy mà tới bây giờ cũng chưa từng nghe cậu ta nói chuyện yếu ớt bất lực tới vậy đâu."

Đường Khả vừa thấy tiếc vừa nói: "Đáng lý tôi nên ghi âm lại rồi gửi cho đám bạn cùng lớp tôi nghe, cho mọi người mở mang tầm mắt một chút."

Đường Khả nhịn không được hỏi anh: "Giang Tự, rốt cuộc là cậu cho cậu ta uống canh mê hồn gì vậy hả?"

Giang Tự nhướng mi, không biết nên trả lời Đường Khả thế nào. Thẩm Phương Dục nói xin lỗi anh cũng khiến anh hơi bất ngờ. Cũng may Đường Khả chỉ thuận miệng cảm thán một câu thôi, không phải một hai phải nghe được nguyên nhân nên Giang Tự cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Giang Tự đánh răng rửa mặt xong thì ngồi vào bàn ăn theo thói quen. Sau khi ngồi xuống rồi anh mới nhận ra đây không phải bàn ăn nhà anh, trên bàn cũng không có đồ ăn sáng Thẩm Phương Dục mua để sẵn.

Thói quen ăn uống của Giang Tự không tốt lắm. Trước kia bữa sáng toàn là ăn bữa nay bỏ bữa mai, không muốn ăn là sẽ không ăn. Mãi đến sau khi Thẩm Phương Dục dọn đến nhà anh rồi ngày nào cũng bắt anh phải ăn sáng mới được.

Nói ra cũng lạ, cũng chỉ mới đây thôi mà Giang Tự đã bị nuôi thành thói quen mới luôn rồi.

Sau khi do dự một lúc, anh hỏi Đường Khả: "Thường thì sáng cậu ăn gì vậy?"

"Tôi tới bệnh viện rồi ăn ở căn tin á." Đường Khả hoàn toàn không biết suy nghĩ của anh.

"Tôi nói cậu nghe, đồ ăn ở căn tin của bệnh viện tôi ngon lắm, ngon hơn ở đại học y A nhiều."

Giang Tự: "..."

Giang Tự cầm cặp tài liệu, lựa chọn quay lại nếp sống cũ.

Tối qua anh quá tức giận, cảm xúc dao động quá lớn, sợ nếu lái xe sẽ dễ có chuyện nên đã gọi taxi. Giờ Giang Tự do dự giữa việc gọi taxi quay về nhà lấy xe hoặc trực tiếp gọi taxi đến bệnh viện. Sau một lát anh quyết định gọi taxi đi thẳng đến bệnh viện.

Bởi vì Thẩm Phương Dục nên tạm thời Giang Tự không muốn về nhà của mình cho lắm.

Từ nhà Đường Khả đến bệnh viện Tế Hoa có hơi xa, lúc Giang Tự bước vào phòng làm việc đã có không ít đồng nghiệp đến rồi. Người uống cà phê thì uống cà phê, người ăn sáng thì ăn sáng.

Sáng nay phòng làm việc số 2 náo nhiệt đến lạ, mọi người đều đang bàn tán về luận văn chấn động của bác sĩ Kenn hôm qua.

"Anh Tự." Vu Tang thấy anh tới thì lập tức chào hỏi.

"Anh thấy luận văn hôm qua chưa?"

Giang Tự đảo mắt qua chỗ ngồi của Thẩm Phương Dục, hai người họ ngồi ở chỗ cách xa đối phương nhất trong phòng làm việc. Từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Phương Dục mà thôi. Nghe thấy Vu Tang gọi anh mà Thẩm Phương Dục cũng không có quay đầu lại.

"Thấy rồi." Giang Tự đáp xong thì ngồi vào chỗ làm việc của mình, đặt cặp tài liệu xuống. Sau đó anh phát hiện trên bàn làm việc có một ly sữa đậu nành và bánh bao nhỏ.

Giang Tự nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là túi đồ của quán ăn sáng dưới chung cư nhà anh.

"Hôm nay mọi người đều đang bàn về luận văn này. Không tìm hiểu thì không biết, tìm hiểu xong thì giật cả mình luôn. Em không ngờ thật sự có đàn ông sinh con đó! Chỉ là mấy ca bệnh có thể tìm được đều là ở nước ngoài cả, trước đó còn là phẫu thuật thất bại nữa. Chỉ có luận văn được đăng lên hôm qua là thành công thôi."

Vu Tang nói: "Anh nói xem vì sao chúng ta không gặp được trường hợp này nhỉ? Có phải nó có liên quan đến gen không ta?"