Chương 11: Chạm

Cô chưa bao giờ nhìn thấy một chàng trai đẹp trai như vậy.

Dáng người anh khá cao, mặc đồng phục của trường trung học số 1 Hà Nội với áo sơ mi trắng và quần tây đen, giản dị mà gọn gàng cùng với tư thế đứng thẳng, khí chất đẹp trai ngời ngời. Hai từ "đẹp trai " không thể mô tả hết vẻ đẹp của anh.

Con gái luôn có ấn tượng tốt về những thứ bắt mắt. Cô gái tuổi teen Mẫn Nhi cũng không ngoại lệ, cô gần như không chớp mắt khi nhìn anh đi vào và hướng về phía mình, cuối cùng anh dừng lại ở bàn.

Tim Mẫn Nhi như có con nai chạy loạn, nhịp tim tăng nhanh, bên tai tràn đầy tiếng vang.

Dấu vết lý trí còn sót lại nói với cô rằng cô đã không nhìn thấy anh chàng này trong lớp ngày hôm qua, vì vậy rất có thể...

Hai tay cô giữ lấy mép bàn, thần sắc căng thẳng kèm chút hưng phấn mà cười gượng.

"Bạn học, em nhầm lớp rồi."

Ánh mặt trời buổi sớm phản chiếu gương mặt thuần khiết và trong sáng của cô, thậm chí còn có thể thấy rõ làn da mềm mịn, vài sợi tóc xõa xuống mang tai nhuộm một màu vàng nhạt.

Người con trai không trả lời, duỗi ngón tay gõ bàn hai lần: "Bạn học."

Ôi trời, ngay cả giọng nói cũng hay quá, âm trầm mà ấp áp, không có chút gì là giống với giọng người Hà Nội gốc cả.

Tai của Mẫn Nhi khẽ đỏ lên.

“Em đi nhầm phòng học.” Người con trai tựa vào bàn, đúng lúc nhìn về phía cô, ánh mắt lóe lên từ những phong thư đủ màu sắc trên bàn, trên mặt vẫn không chút cảm xúc.

Ah?

Mẫn Nhi đột ngột đứng dậy, động tác có chút gấp gáp khiến cô mất đà, nam sinh một tay đỡ lấy cô rồi nói: "Đây là lớp 37. Chỗ em đang đứng là chỗ của tôi".

Mẫn Nhi nhìn lên thấy bảng đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học được viết trên bảng đen, sau đó nhìn nam sinh trước mặt, khuôn mặt nóng bừng bừng, cô lúng túng nắm lấy cặp sách và ôm nó vào lòng: "Xin lỗi, Em vào nhầm lớp. "

"Ừm."

Xấu hổ làm sao.

Mẫn Nhi đỏ mặt vì xấu hổ, không dám nhìn nam sinh một lần nữa vội bỏ chạy.

Tầng 4 là đúng và phòng học thứ ba bên trái cầu thang cũng đúng. Nhưng vấn đề là... Cô bước vào khu dạy học bên cạnh.

Chờ Mẫn Nhi tìm thấy phòng học thực sự của mình, trước khi cô ấy có thể thở phào nhẹ nhõm trên chỗ ngồi của mình thì cô ấy liền phát hiện cô đã mang về một củ “khoai lang” nóng hổi.

Cô cầm chặt chiếc phong bì mỏng màu xanh nhạt có trái tim đào nhỏ được dán kín trên đó và tờ giấy hình tam giác được lật lên, cô vô tình nhìn thấy một dòng chữ—— Hoắc Đình Phong, em thích anh.

Như thể nhìn thấy một bí mật đáng kinh ngạc nào đó, Mẫn Nhi vội vàng gấp lại lá thư và nhét nó vào tập sách.

Hóa ra anh tên là Hoắc Đình Phong.

...

Tiếng chuông điện thoại réo rắt kéo Mẫn Nhi trở lại thực tế, cô cầm lên xem thử, Tuệ An đã gửi tin nhắn WeChat nói rằng tối nay cô ấy sẽ không về ký túc xá, vì vậy cô không cần chờ cửa.

Tuệ An là hoa đã có chủ nên việc qua đêm bên ngoài gần như là chuyện bình thường.

Mẫn Nhi trả lời: "Tớ biết rồi."

Màn đêm yên tĩnh có thể nhàn nhạt nghe thấy tiếng côn trùng ngoài cửa sổ, cùng với ánh trăng như đang trôi lơ lửng trên mặt nước.

Ngay khi Mẫn Nhi nhắm mắt lại, dường như cô có thể nhìn thấy cậu thiếu niên đang ngồi thẫn thờ đọc sách dưới gốc cây, trong lòng như có một cái gai đâm nhẹ, một ý nghĩ nảy ra——

Muốn biết bạn gái của anh ấy là ai.

Muốn biết lắm, muốn biết gấp.

Chấp niệm cũng được, lừa dối mình cũng được.

Cứ coi như là... tự cắt đứt những ảo tưởng cuối cùng của mình.

Mẫn Nhi hạ quyết tâm và gửi tin nhắn WeChat cho Mai Lan, một người bạn chơi thân hồi năm hai trung học mà giờ vẫn còn liên lạc với cô: "Mai Lan, cậu có nhớ Hoắc Đình Phong không?"

Mai Lan đang online liền lập tức trả lời: "Đương nhiên là tớ nhớ rồi!"

Trong trường học lấy ấy, Hoắc Đình Phog được coi là một cực phẩm. Bởi ngoại hình xuất chúng, điểm số cao ngất ngưởng, là bảo bối của thầy cô giáo được vô số cô gái yêu thầm, những bức thư tình nhận được có thể gói gọn trong bao tải... Sau này anh được nhận vào trường trường đại học hàng đầu trong nước. Sau đó, nghe nói anh đã đi ra nước ngoài để học cao hơn.

Nhớ trước đây anh ấy đã giành được giải vô địch khoa học cấp tỉnh, đó là một kỳ tích đối với toàn bộ Hà Nội khiến mọi người từ đầu ngõ đến cuối ngõ đều nhiệt liệt ngưỡng mộ, là vinh dự trước đây chưa từng có!

Sau khi các phóng viên đưa tin rộng rãi và trùng hợp với cơ hội được hỗ trợ chính sách quốc gia, Hà Nội từ một thành phố nhỏ ít người biết đến trở thành một điểm thu hút khách du lịch.

Mẫn Nhi hỏi lại: "Vậy cậu biết không, anh ấy từng có mối tình đầu khi còn học trung học ở trường mình?”.

Cô chỉ ở Hà Nội trong một khoảng thời gian ngắn, sau lễ hội mùa xuân năm sau, mẹ cô đã nghỉ việc trong công ty và bắt đầu kinh doanh quần áo. Cô lúc ấy cũng chăm chỉ phụ mẹ bán hàng nên không để ý mấy việc xung quanh.

Mai Lan: "!!!!!!??"

Đánh máy quá phiền phức, vì vậy cô ấy trực tiếp gửi một đoạn ghi âm: "Thứ lỗi! Mẫn Nhi baby, cậu hỏi tớ là có ý gì?"

Mẫn Nhi nghe không hiểu, sao cô ấy lại hỏi thế?

Một đoạn ghi âm khác của Mai Lan truyền đến: "Không phải lúc đó cậu yêu anh ấy sao? Cả ngày ra vào đều quấn quit lấy nhau. Không phải là tự học trong thư viện thì cũng hẹn hò sau khu vườn nhỏ. Chẳng lẽ khi đó mắt tớ bị mù? "

Điều này thật oan uổng.

Lông mi Mẫn Nhi khẽ run, tại sao cô lại không biết bản thân đã từng là người yêu của Hoắc Đình Phong?

Cái gọi là tự học trong thư viện không phải là nói chuyện yêu đương mà chỉ là thỏa luận vấn đề trong sách bài tập và bài kiểm tra, còn cùng nhau xuất hiện trong khu vườn nhỏ cũng không phải là chuyện hai người yêu nhau hẹn hò mà là để tìm mẫu cho các thí nghiệm sinh học. Cùng lắm là chạm vào tay anh ấy...