Chương 4: Tôi cần có trách nhiệm với em

Tất nhiên, Bùi Tiểu Nguyệt biết gài thắt lưng ở nấc trong cùng có hơi miễn cưỡng, nhưng nó sẽ khiến vòng eo của cô trông thon gọn hơn.

Một cô gái vô cùng yêu cái đẹp, chỉ có một chút suy nghĩ nhỏ, thế mà bác sĩ Thẩm không hiểu lòng người lại nói thẳng ra như vậy.

Bùi Nguyệt sững người một lúc, chớp chớp mắt, mặt nóng ran.

Cô lặng lẽ nắm chặt lòng bàn tay, ngoài mặt vẫn nhỏ giọng giải thích: “Ưm, thực ra nó cũng không chặt lắm.”

“Có lẽ, có lẽ là em ăn sáng hơi nhiều.”

Bác sĩ Thẩm cũng ừ đáp lại, không tranh cãi với cô, nhìn tài liệu trong tay: “Trước đó em có bao giờ ngất xỉu vì hạ đường huyết chưa?”

Bùi Tiểu Nguyệt lắc đầu: “Không ạ.”

Bác sĩ Thẩm suy nghĩ vài giây rồi hỏi: “Đây có phải là lần đầu tiên em ngất xỉu không? Trước đây có bao giờ em cảm thấy khó chịu không?”

“Ưm, để em nghĩ xem.” Trong lúc nói chuyện, bác sĩ Thẩm đã viết vài chữ lên tài liệu của Bùi Nguyệt: “Lần cuối em khám sức khỏe tổng quát là khi nào?”

Bùi Nguyệt cảm thấy hơi kỳ lạ, ánh mắt có chút bối rối: “Bác sĩ, hình như em chỉ bị say nắng.”

Cô gái nhìn anh với đôi mắt to trong veo, hơi nghiêng đầu vì nghi hoặc, ánh mặt trời bên ngoài phòng y tế xuyên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt nghiêng của cô gái, nửa sáng nửa tối, chóp mũi nhỏ nhắn hếch lên, con ngươi nhàn nhạt phản chiếu dáng vẻ của bác sĩ Thẩm.

Bác sĩ Thẩm dừng lại, cân nhắc lời nói của mình: “Cho đến hiện tại thì không sao, nhưng tôi là bác sĩ, tôi cần phải có trách nhiệm với em, vì vậy tôi phải hỏi kỹ hơn.”

Một bác sĩ giỏi, nghiêm túc và có trách nhiệm.

Bùi Tiểu Nguyệt đảo mắt, mỉm cười gật đầu hỏi: “Bác sĩ, anh thật tốt bụng, bây giờ em cảm thấy khỏe hơn rồi, em có thể trở về đội được không?”

Anh nhìn lướt qua hồ sơ kiểm tra sức khỏe vừa xem, trầm giọng nói: “Được.”

“Đã giải tán rồi, bây giờ là giờ nghỉ trưa, em đi ăn cơm rồi chiều hãy quay lại Đội 5 tập hợp.”

Tốt quá rồi.

Trên thực tế, buổi sáng cô ăn không nhiều nên bây giờ bụng rất đói.

Bùi Nguyệt phấn khích đáp lại, đứng dậy mặc áo khoác quân phục, lặng lẽ liếc nhìn bác sĩ Thẩm đang xem tài liệu, quay lưng về phía cô, do dự, cài đai lưng ở lỗ thứ hai.

Cô lễ phép cảm ơn, vừa định quay người đi thì bị bác sĩ Thẩm gọi lại.

Giọng nói trong trẻo của bác sĩ vang lên: “Đúng rồi, sau đợt huấn luyện quân sự các em sẽ có một buổi khám sức khỏe, sẽ được sắp xếp ở Bệnh viện số 5, đến lúc đó nếu có gì thắc mắc có thể đến gặp tôi.”

Cuối cùng, Bùi Nguyệt cũng biết được điểm không thích hợp vừa rồi xuất phát từ đâu.

Tuy cô là người mềm lòng, luôn tốt bụng, người khác nói gì thì nghe, cô lại trắng trẻo dịu dàng, nhìn là biết một cô gái dễ thương, nhưng thực ra cô rất thông minh, không chỉ trong học tập mà rất có khả năng quan sát lời nói và biểu cảm khi giao tiếp với người khác, luôn nhạy bén nhận ra những điểm khác biệt nhỏ nhất trong cảm xúc và lời nói của người khác.

Cô khẽ cắn môi dưới, trong lòng có chút thấp thỏm, ngập ngừng hỏi: “Bác sĩ Thẩm, em có bị làm sao không?”

Bác sĩ Thẩm bất ngờ trước câu hỏi đột ngột của cô.

Anh chỉ do dự một giây, cô gái đã nức nở nói: “Không phải là bệnh nan y đấy chứ.”

Bùi Nguyệt càng lúc càng cảm thấy bất an, chắc là vậy rồi, nếu không thì tại sao bác sĩ lại yêu cầu cô đi khám sức khỏe hết lần này đến lần khác, huhuhu…

Nhìn thấy đôi mắt to kia bỗng nhiên long lanh, nước mắt nhanh chóng trào ra.

Bác sĩ Thẩm đau đầu, nhanh chóng ra hiệu: “Đừng khóc.”

Anh lấy khăn giấy đưa cho cô, sau khi Bùi Nguyệt nhận lấy anh lại rút tay về: “Đừng suy nghĩ nhiều, em từ thành phố An đến Giang Tài đúng không?”

Bùi Nguyệt lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

“Tôi cũng đến từ thành phố An.”

Bác sĩ Thẩm thấy cô ngừng khóc, thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống: “Đã nhiều năm, Giang Tài không tuyển sinh ở thành phố An, tôi vừa xem hồ sơ của em, chúng ta là đồng hương.”

“Nên đừng quá căng thẳng, tôi chỉ quan tâm hơn một chút, không có gì đâu, em đi ăn cơm đi.”

Bùi Nguyệt bị lừa, hai mắt sáng lên, cô cúi đầu chào bác sĩ Thẩm: “Vâng! Hẹn gặp lại bác sĩ Thẩm!”

【Đôi lời tác giả】:Con gái thật đáng yêu!

PS: Tất cả những kiến thức liên quan đến y học trong truyện này đều do tác giả tạo ra cho cốt truyện (mình sẽ cố gắng hơn trong việc viết truyện trên Baidu), đừng quá coi trọng! Tất nhiên, nếu ai đọc truyện thấy lỗi, xin hãy chỉ ra QAQ.