Chương 34: Tiểu Thϊếp Bày Trò

Ngay khi Vân Nhược Nguyệt và Phượng Nhi bị ném vào nhà kho chứa củi, nàng đã nghe thấy tiếng chìa khóa khóa cửa từ bên ngoài.

Nàng tức giận đứng dậy, xông lên đập cửa: "Mau mở cửa thả ta ra ngoài, ta là vương phi, các ngươi không có tư cách nhốt ta.”

"Ngươi vậy mà dám ám sát Mộ Trúc, dù có là Thái Hậu thì cũng không thể tha được! Ngươi cứ chờ Thái Tử xử chết đi!" Tiếng cười đắc thắng của Trương mama từ bên ngoài truyền đến.

Vân Nhược Nguyệt tức giận hung hăng đá cửa, "Ta không có ám sát Mộ Trúc, ta là cứu hắn, nếu không tin ngươi..." Lúc này, nàng đột nhiên không muốn nói cái gì,

Dù nàng đã giúp Mộ Trúc lấy mũi tên ra, nhưng chỉ cần Mộ Trúc chưa tỉnh lại, Chu Hiên Thần nhất định vẫn không tin nàng.

Chỉ cần vết thương của Mộ Trúc còn chưa lành, sẽ không có người tin tưởng nàng, nàng nói bao nhiêu cũng vô ích.

Nàng vừa bị Chu Hiên Thần ném xuống đất, vết thương trên lưng rỉ máu, đau đớn khiến nàng cau mày nghiến răng.

Phượng Nhi thấy vậy, sợ đến nước mắt chảy ròng ròng: "Chủ nhân, người sao rồi? Có đau không? Ta giúp người xem một chút."

“Không sao, chỉ là vết thương trước đó bị rách ra, ngươi mở túi vải của ta ra, lấy giúp ta lọ thuốc." Để thuận lợi cho việc lấy thuốc, Vân Nhược Nguyệt nhờ Phượng Nhi làm cho nàng một cái túi vải nhỏ để nàng vác lên vai.

“Vâng thưa chủ nhân, ta sẽ đi lấy ngay.”

*****

Một lúc sau, trời tối hẳn.

Mùa đông này, trời trở tối, trong nhà không có bếp lửa than, lạnh thấu xương.

Lúc này Vân Nhược Nguyệt vừa lạnh vừa đói, vết thương trên người vẫn còn đau.



Giọng nói cung kính của Trương mama từ bên ngoài truyền đến: "Nam Cung phu nhân, người tới rồi?

“Phải, ta đến thăm muội muội, tiện thể mang cho nàng vài món ăn”. Nam Cung Nhu phát ra những thanh âm mềm mại, nàng ta quả thật cũng xứng đáng với danh xưng của mình.

“Phu nhân thật là tốt bụng, không giống mấy người lòng dạ hiểm độc.” Trương mama nói xong liền sai người mở cửa phòng chứa củi.

Vừa mở cửa ra, Nam Cung Nhu đã thấy bên trong tối đen như mực, mùi ẩm mốc xộc vào mặt.

Nàng nhẹ nhàng bịt mũi, đi về phía Vân Nhược Nguyệt, khi nhìn thấy tình trạng của Vân Nhược Nguyệt, nàng không khỏi nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, vương gia sao có thể đối xử với tỷ như vậy? Tỷ thật đáng thương.", vừa nói, nước mắt nàng ta chực trào xuống.

Vân Nhược Nguyệt khẽ liếc nàng ta một cái, " Ta bị thế này, không phải ngươi rất vui sao?”

“Tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói như vậy? Ta là quan tâm tỷ nên mới tới.” Nam Cung Nhu

ủy khuất nói, quay sang thị nữ bên cạnh ra lệnh: "Mau đi thắp đèn cho vương phi, mấy người kia mau bưng thức ăn vào cho tỷ tỷ."

Nhờ ngọn đèn dầu, căn phòng củi lửa bỗng sáng bừng lên.

Vân Nhược Nguyệt liếc nhìn Nam Cung Nhu, thấy Nam Cung Nhu mặc một chiếc váy màu đỏ tươi, phủ một lớp lông cáo trắng mịn, dưới chân lộ ra một chiếc váy màu đỏ bạc, vừa di chuyển, chiếc váy liền tung bay, chiếc váy bên dưới khẽ rung rinh, có thể nghe thấy tiếng đá quý va chạm.

Mái tóc của nàng ta được búi thành một búi bồng bềnh, xung quanh là ngọc trai và ngọc lục bảo, đồ trang sức trên xương và cổ tay, mắt to lông mày cong, làn da trắng như tuyết và đôi môi đỏ khiến nàng ta trông thật quý phái và trang nghiêm, thanh lịch và sang trọng.

Phía sau nàng có năm sáu người hầu, tràn đầy khí thế, đội hình khổng lồ, vô cùng cao ngạo, như thể nàng là công chúa trong cung.

Lúc này Đan Nhi đã lệnh cho thị nữ chuẩn bị cơm nước, cơm nước gồm năm món mặn một món canh, nhìn qua rất tinh tế và phong phú, nhưng đáng tiếc lại có mùi hôi thối.

"Tỷ tỷ, tỷ vất vả cả ngày rồi, chắc cũng đói. Đây là lòng tốt của muội, tỷ mau ăn đi." Nam Cung Nhu nói xong liền đưa chiếc đũa cho Vân Nhược Nguyệt.