Chương 53: Tiêu Chiến đi xem mắt

Tiêu Chiến nhìn đến không chớp mắt, cái sống mũi cao cao thẳng tắp ấy thì không lẫn vào đâu được, cơ mà dạo gần đây tuyết rơi vừa nhiều lại vừa dày, mặc dù đã khoác áo cẩn thận vậy mà anh vẫn lạnh đến phát run đây, không biết con này đã đứng đây bao lâu rồi, còn ăn mặc mỏng manh như vậy?

Vừa nghĩ đến đây, anh liền không một chút do dự nà chạy về phía cậu. Tiêu Khải thấy vậy, định giữ anh lại nhưng không kịp đành đứng nhìn anh chạy về phía cậu trai kia.

-" Nhất Bác !"

Tiếng gọi ấy vang lên, vừa có chút kinh ngạc nhưng cũng tràn ngập nỗi nhớ nhung. Giống như người yêu vừa xuất hiện trong tầm mắt, bản thân lại không nhịn được mà vui sướиɠ trong lòng. Tiêu chiến tiến đến lại gần cậu,đôi mắt cũng trở nên cực kỳ long lanh nhìn người trước mặt ,tình cảm tự nhiên tràn đầy trong khóe mắt. Người kia thấy anh cũng vô cùng mừng rỡ,bàn tay vô thức định đưa lên chạm vào mặt anh, nhưng chợt thấy Tiêu Khải đứng phía sau tức khắc liền dừng lại. Bàn tay trong không trung giá lạnh định rút về thì bất ngờ lại được anh nắm lấy.

-" Cún con ,em đến đây làm gì?? Sao lại không nói với anh? Có phải là đứng lâu lắm rồi không ,tay em lạnh hết rồi này?"_ đôi tay nhỏ nhỏ của anh nắm lấy tay cậu còn thuận tiện xoa xoa nhẹ vài cái ,hơi ấm từ người kia tức thì được truyền đến, cái se se lạnh đến thấu xương vì thế cũng vơi đi phần nào . Vương Nhất Bác cười cười ,ôn nhu cất lời.

-" Không sao, chỉ là muốn đến để nói chuyện với anh một chút."

Nhìn thấy gương mặt buồn bã còn có chút ủy khuất của người kia, trong lòng anh tức thì liền dâng lên cảm giác đau lòng.Cún con này không biết lại vì chuyện gì mà buồn bã rồi đây nhưng mà chẳng phải đã thỏa thuận rằng sẽ nói chuyện với nhau qua Web Chat sao? Hôm nay em ấy lại dám đến tận đây để tìm anh ,đúng thật là khó hiểu nha.

Trong khi hai người cứ tình cảm đứng nhìn nhau đến quên cả trời đất, thì Tiêu Khải bên cạnh liền khó chịu tiến đến kéo anh ra phía sau,lạnh nhạt cất lời..

-" Xin lỗi cậu Vương ,chúng tôi hiện tại đang rất bận không tiện tiếp chuyện với cậu đâu, phiền cậu về cho."_ Vừa dứt lời ông liền nắm lấy tay anh mà kéo đi,Tiêu Chiến còn chưa kịp nói thêm lời nào thì Tiêu Khải đã nhanh chóng bắt được một chiếc taxi ,dứt khoát đẩy anh vào trong, vừa mới mở cửa xe ,phía sau liền nghe tiếng Nhất Bác truyền tới,trong tiết trời giá lạnh, cảm giác âm điệu có chút run rẩy.

-" Cháu sẽ ở đây chờ hai người trở về."

Tiêu Khải nghe thấy, tay cũng khựng lại. Gương mặt ông chợt có chút trầm tư nhưng rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái ban đầu.

-" Hừ.....tùy cậu"

*Bịch *

Cửa xe đóng lại,chiếc xe cũng chậm rãi lăn bánh rời đi, Tiêu Chiến phía bên trong vẫn một mực đưa mắt nhìn về phía cậu đến khi khuất bóng.Tiêu Khải ngồi bên cạnh thấy anh cứ lo lắng không yên, mới khẽ nhắc nhở.

-" Đã đi xa lắm rồi ,cháu đừng có nhìn mãi như thế."_Thằng bé này không phải bình thường rất cứng rắn sao?Yêu vào liền thành ra bộ dạng này?

-" Chú à ,tuyết rơi rất dài đó, sao có thể để cậu ấy đứng như vậy sẽ bị cảm mất."_ Bản thân anh biết rất rõ cún con này rất cố chấp ,chắc chắn sẽ ở đó đến khi anh trở về ,tuyệt đối sẽ không rời đi. Chỉ sợ cơ thể cậu chịu không nổi mà ngã bệnh mất.

-" Thanh niên trai tráng bao nhiêu đó thì ảnh hưởng gì chứ ?với lại cái này là do cậu ta muốn chứ chú đâu có ép buộc."_ Trên gương mặt ông vẫn cứ thờ ơ như thế khiến anh không biết nên cười hay nên khóc nữa ,người chú qúy hóa này của anh không phải lúc trước rất vừa ý Nhất Bác sao? bây giờ lại thay đổi như vậy đúng là có phải quá nghiêm trọng vấn đề rồi hay không?

Nhìn bên ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa,anh nghĩ chính chú ấy biết rõ nhất một khi trong tâm đã thật sự có người rồi thì dù đối tượng có hoàn hảo đến đâu cũng đều sẽ không vừa mắt , cớ gì cứ mãi ép anh?

Hiện tại chú ba là người thân duy nhất của anh cũng là người anh một mực kính trọng nên mọi việc đều cố gắng thuận theo chú ấy nhưng mà...chú ba,cháu thật sự rất yêu cậu ấy, mong rằng chú có thể sớm hiểu được nỗi lòng này, mà tác hợp cho cháu có được hay không?

*Kétttttt*

Chiếc taxi dừng bánh trước một nhà hàng vô cùng sang trọng, Tiêu Chiến cùng Tiêu Khải bước xuống xe.Anh trên tay ôm bó hoa ngập ngừng chôn chân tại chỗ, thật sự phải vào đó sao?

-"Cháu đứng ngơ ra đó làm gì ?mau vào thôi "

-"À....vâng "

Anh cười khổ nhất từng bước khó khăn, vào đến bên trong thì chú ba bên cạnh đột nhiên dừng lại, chỉ tay về phía trước.

-"Cháu có thấy con bé váy trắng ấy không? Chính là nó, mau đến đó đi "

-"....."_Đến sao mà được chứ?anh biết nói với người ta thế nào? Cún con,mau cứu anh a~