Chương 17.2

Đàm Yến Tây hỏi cô câu này có ý nghĩa như thế nào.

"Tôi là lữ khách cuối cùng trên con đường em bước

Là mùa xuân lần cuối, là trận tuyết sau cùng

Là trận chiến cuối cùng để tranh giành sự sống."

Đàm Yến Tây cười như có như không hỏi: "Thật không?"

Chu Di dừng lại một chút, cảm giác lạnh lẽo tựa như khi uống nước đá, nhìn sang chỗ khác xem như không có chuyện gì xảy ra "Đương nhiên không phải..."

Nói xong lại trở mình nằm xuống lại, nhưng Đàm Yến Tây đã bắt lấy cánh tay của cô.

Anh dùng đầu ngón tay chạm vào cổ tay mát lạnh của cô, uốn lượn dọc theo chỗ màu xanh lục lộ ra bên ngoài xuống phía dưới.

Cuối cùng, ngón tay của anh dừng lại ở mắt cá chân, lâm vào trầm tư mà vuốt ve, nghĩ thầm cổ chân của cô gầy guộc như thế có vừa với một sợi lắc chân tinh tế màu vàng nhạt hay không nhỉ.

Chu Di chưa bao giờ bối rối như vậy, như thể trở lại lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.

Cô không thể chịu nổi ánh mắt chăm chú ấy, cuối cùng duỗi tay chủ động vòng qua cổ anh.

Cô muốn hôn anh, nhưng khi đến gần hơn, cô chợt ngẩn người, nuốt nước bọt một tiếng rồi vùi đầu vào vai anh.

Đàm Yến Tây dùng ngón tay nâng cằm cô lên chỉ nhìn thấy lông mi của cô khẽ rung động, anh cười khẽ, sau đó cúi đầu hôn cô.



Cuối cùng Chu Di cũng phải tắt đèn trong phòng.

Theo tấm rèm cửa lộ ra bên ngoài, ánh sáng màu vàng ấm áp hắt ra, tựa như ánh ánh trăng mờ ảo trên biển mây.

Đàm Yến Tây kiên nhẫn hơn nhiều so với suy nghĩ của cô.

Người thợ săn bắt mồi, sắp xếp mồi câu, nín thở chờ đợi con mồi rơi vào bẫy rồi bị mắc kẹt.

Anh lắng nghe tiếng rên nức nở nghẹn ngào, thổn thức cầu xin lòng thương xót của nó.

Cuối cùng, anh uống lấy dòng máu ấm nóng, loại bỏ da lông và thưởng thức cốt thịt.

Chu Di cảm thấy mình đang ở trong một giấc mộng hỗn loạn, cô và anh đã chứng kiến được bộ dạng lạ lẫm và điên rồ nhất của nhau.

Con người ta quả thực có thể bị thuần phục bởi du͙© vọиɠ thuần túy.

Cô đành phải ôm chặt lấy Đàm Yến Tây, dùng nhiệt độ cơ thể, hơi thở và mồ hôi của anh để xác nhận sự hiện hữu và tồn tại của mình.

Vào thời điểm mấu chốt, Đàm Yến Tây đè lòng bàn tay lên trán cô, sau đó nhỏ giọng dỗ dành cô: "Em kêu cho anh Ba nghe một chút."

Chu Di cau mày, tức giận dồn nén trong lòng cũng không nghĩ ngợi nhiều, ngẩng đầu lên rồi cắn lên môi anh một cái.

Quả nhiên là chảy máu thật, không có chút lưu tình nào.

Cô thực sự có chút sợ hãi, lập tức bình tĩnh trở lại mở mắt quan sát biểu hiện của Đàm Yến Tây.

Cô nào biết rằng Đàm Yến Tây không hề khó chịu mà ánh mắt lại càng sâu hơn vài phần, cười một tiếng, tơ máu thấm ra trên môi anh cũng không lau đi mà cứ như vậy tiến tới hôn cô.

Con người rất dễ bị mùi máu tanh kí©h thí©ɧ sự sợ hãi và bản năng sinh tồn, chẳng qua là giờ phút này cô có xin tha thêm cũng vô dụng.

Vẻ mặt của Đàm Yến Tây lạnh lùng, giống như bạo chúa ở các triều đại phương Bắc đến tìm cô để báo thù.

Anh không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nắm chặt tay cô để cùng với anh đồng quy vu tận.

Chu Di cảm thấy mình bị đẩy ngã từ trên mây.

Khi rơi xuống, cơn gió ập đến khiến người ta không thể mở mắt nổi, cảm giác mất trọng lượng vừa mang đến cho cô niềm hân hoan vừa như máu chảy giọt.

Đây có phải là điều gần nhất đến với cái chết?

Không gian yên tĩnh trở lại.

Ánh sáng bên ngoài dường như mờ đi một chút, cửa sổ quanh quẩn một mảng màu vàng nhạt đem ánh nhìn của cô từ trong mộng trở về thực tại, tất cả các giác quan sống dậy, cảm giác mệt mỏi tựa như dòng nước tràn ngập suy nghĩ của cô.

Nghe thấy một tiếng vang nhỏ, Chu Di quay lại nhìn.

Đàm Yến Tây hơi ngồi dậy, châm một điếu thuốc.

Không gian mờ mịt, tia lửa cháy đặc biệt sáng ngời, cô mơ hồ nhìn thấy những đường nét anh tuấn của anh.

Qua ánh lửa le lói phản chiếu vào trong mắt cô, tựa như nhiệt độ sót lại từ cuộc yêu ban nãy còn chưa kịp cháy hết.

Chu Di ngây người, đột nhiên duỗi tay ra.

Tay của cô sắp chạm phải tàn thuốc giữa hai ngón tay Đàm Yến Tây, anh lập tức đem điếu thuốc dời ra xa rồi quay đầu nhìn cô hỏi: "Em làm gì vậy? Không sợ bỏng sao?"

Chu Di không nói lời nào.

Cô có lẽ chỉ muốn thử cảm giác thiêu thân lao đầu vào lửa là như thế nào mà thôi..