Chương 13: Có muốn không? (Hơi H)

Đến phòng ngủ của anh một lần nữa.

Tống Vân Sơ ngồi trên giường của anh, Chu Trí Đình ra ngoài rót cho cô một cốc nước ấm, khi quay lại cô đã nằm trong chăn của anh, gối lên gối của anh, quần áo cô cởi ra chất đống trên ghế bên cạnh.

Lúc này, Tống Vân Sơ đang trần trụi chôn ở trong chiếc chăn bông đầy hormone của anh, trên gối còn trộn lẫn giữa mùi dầu gội chanh và mùi thuốc lá thoang thoảng.

Tống Vân Sơ cảm thấy rất dễ ngửi, cô nghĩ mình có lẽ bị điên rồi.

“Dậy uống nước cho ấm.” Chu Trí Đình ngồi bên cạnh cô trầm giọng nói.

Tống Vân Sơ nghe vậy đột nhiên ngồi dậy, chăn bông trượt xuống, lộ ra bờ vai mượt mà và hai bầu ngực trắng nõn.

Đuôi mắt của người phụ nữ phiếm hồng, cô nhìn anh chằm chằm.

Chu Trí Đình nghiêng đầu liếc xéo cô, khẽ liếʍ môi dưới, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu, kéo chăn che kín người cô.

Anh nhàn nhạt nói: "Không lạnh sao?"

"Anh ôm em."

Chu Trí Đình nghe lời xích lại gần Tống Vân Sơ, ôm cô vào ngực, xoa đầu cô, ngữ khí bình tĩnh hỏi: "Có thể sao?"

Tống Vân Sơ khó chịu, luồn những ngón tay lạnh lẽo vào đũng quần anh, chơi đùa với dươиɠ ѵậŧ to nóng hổi lại mềm mềm, lúc này đang ở trạng thái nửa cương cứng trong tay cô.

Chu Trí Đình bị tóm đến hít vào một ngụm khí lạnh, lạnh quá, nhưng anh không rút tay cô ra, để cô nghịch sưởi ấm.

Tống Vân Sơ dán cánh môi có chút lạnh lên tai anh, tháo kính xuống, ôn nhu nói với anh: "Anh cởi hết ra ôm em đi."

Chu Trí Đình cười thầm gật đầu, rất nghe lời cởϊ qυầи áo ra. Vén chăn lên nằm vào, rất quy củ ôm lấy thân thể trơn tuột vào lòng, một thanh sắt cứng rắn chống lấy, nhưng không có chút động tĩnh nào.

Tống Vân Sơ áp má vào ngực anh, dùng ngón tay vòng qua núʍ ѵú sẫm màu của anh.

Anh quá nghe lời, nghe lời đến mức không kiềm chế được.

Đèn phòng ngủ đã bị Chu Trí Đình tắt hết, chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ mờ nhạt chiếu vào góc này, ánh sáng ấm áp chiếu vào gương mặt nghiêm nghị, đường nét quai hàm rõ ràng của anh, lúc này anh mới nhắm mắt lại chợp mắt, thật đẹp, khiến Tống Vân Sơ không khỏi muốn hôn lên môi anh.

Ngón tay liên tục mân mê đôi môi mỏng của anh, Tống Vân Sơ tưởng sau khi nhìn thấy, anh nhất định sẽ tức giận. Nhưng không, anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cô không thể kháng cự.

Hai cơ thể trần trụi áp sát vào nhau như một vũng nước đọng, Tống Vân Sơ nhất thời mất hứng. Cô nặng nề kìm nén cảm xúc trong mắt, lấy tay anh ra rồi đặt sang một bên.

Chu Trí Đình tức giận bật cười trước hành động khó hiểu của cô, mấy ngày nay giận vì kéo anh vào danh sách đen, cũng giận cô lâu như vậy không tìm anh nữa.

Anh định lau khô cho cô trước, nhưng anh không khỏi đau lòng khi thấy cô khóc. Nhìn thấy cô như vậy vào lúc này, thành thật mà nói, vật cứng dưới háng của anh vô cùng khó chịu, thực sự không thể chịu được nữa.

Tống Vân Sơ nhắm mắt lại, lúc đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cảm giác được ngực của cô bị người chộp lấy nhào nặn, bên còn lại bị liếʍ ướŧ áŧ, tê dại hết lần này đến lần khác.

Đột nhiên mở mắt ra, liền thấy Chu Trí Đình vùi vào trên người cô, ngậm đầṳ ѵú của cô vào miệng, nhẹ nhàng kéo mυ"ŧ.

"Anh làm gì vậy?" Tống Vân Sơ cố nén sắp tràn ra tiếng rêи ɾỉ, dùng ngữ khí bình thường nói với anh, "Đừng liếʍ, em không muốn."

Vừa nói vừa đưa tay đẩy đầu anh.

Chu Trí Đình không thuận theo cô, giữ chặt tay cô lại. Anh cắn núʍ ѵú ngước nhìn cô, trong mắt ngậm lấy ý cười. Cúi người hôn lên môi cô, anh cười khẽ, "Em không muốn thật sao?"

Khi anh nói lời này, tay anh đã ở dưới cơ thể cô.

Bụng dưới của Tống Vân Sơ căng lên, cô cảm thấy có rất nhiều nước phun ra, thấm ướt cả mông.

Một tay Chu Trí Đình sờ, một tay đẩy dâʍ ɖị©ɧ ra, hai đầu ngón tay vân vê, câu môi cười xấu xa cho cô xem.

Anh nói, "Tiểu huyệt của em không nói như vậy."

"Có muốn anh không?"